Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 525. Phiên ngoại: Cứu mạng, thật nhiều Long Ngạo Thiên! (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trong đó có một thiếu nữ có màu lúa mì là động tác nhanh nhất, không bao lâu đã dọn dẹp sạch sẽ đoạn thềm đá dài nhất, nhìn xuống, phát hiện những người khác còn chưa quét dọn xong, liền mang theo chổi đi giúp các sư đệ sư muội phía dưới.

Nhìn thấy nàng đi tới, có một thiếu niên hơi mập cười hì hì mà hỏi thăm một tiếng: "A Bảo sư tỷ tốt."

"Gọi sai rồi, là A Bảo sư thúc!" Một thiếu niên khác bên cạnh vội vàng sửa lại.

"Không sao, lén lút gọi tùy ý cũng không sao." A Bảo cười sang sảng phất tay, cũng không thèm để ý những lễ nghi phiền phức này.

Nàng chính là tiểu cô nương năm đó nghe Ôn Vân cố sự xong liền đi theo đến Thanh Lưu Kiếm Tông, bái vào môn hạ Bạch Ngự Sơn ở Đệ Thập Phong, bối phận của Đệ Thập Phong quá cao, cho nên hiện tại nàng đi ra ngoài ngẫu nhiên cũng sẽ được gọi một tiếng sư tổ.

Nhưng thế hệ trẻ tuổi Thanh Lưu Kiếm Tông đều rất có sức sống, những quy củ này cũng chỉ được duy trì bên ngoài, âm thầm thân cận đều kêu lung tung.

Thiếu niên hơi mập mạp kia cười kề sát vào, chờ đợi nhìn A Bảo: "A Bảo sư tỷ, không phải nói hôm nay mọi người cùng Ôn sư tổ đều muốn tới bố trí thủ hộ kiếm trận của sơn môn sao? Ngươi là đệ tử của Đệ Thập Phong, có thể giúp chúng ta nói chút tình, để cho chúng ta cũng ở lại đây xem sao?"

Một sư đệ khác cũng không nhịn được, trông mong nhìn qua: "Ta cũng muốn, nói ra ta nhập môn đã mười ba năm, nhưng chưa thấy Ôn sư tổ và Diệp sư tổ trong truyền thuyết."

"Đúng vậy, A Bảo sư tỷ, lúc trước ta đi quán rượu trong Bạch Vân thành, trong mỗi ba lần cố hương luôn có một lần là dấu vết của hai vị sư tổ, người khác nghe nói ta là Thanh Lưu Kiếm Tông, cũng không chê ta chỉ có Trúc Cơ kỳ, đều mời ta đi cùng ngồi."

Từ khi nào Ôn Vân và Diệp Sơ Bạch đều thành người trong truyền thuyết rồi?

A Bảo nhịn cười, hiền lành giải thích: "Ôn sư thúc cùng bọn Diệp sư tổ đi giới khác du lịch rồi, các ngươi không gặp cũng bình thường, nhưng hai vị bọn họ tính tình cực thân thiện, muốn nhìn bày trận trực tiếp xem là được, bọn họ khẳng định sẽ không làm khó các ngươi."

Đệ tử trẻ tuổi bên này đang suy đoán xem hai vị tiền bối kia siêu thoát ra sao, chỉ thấy trong sơn môn có một đám người bồng bềnh bay ra.

Cầm đầu là một thiếu nữ trên mặt có chút mũm mĩm trẻ con, trong tay nàng ôm một con heo nhỏ màu đỏ, cười híp mắt không biết đang nói gì với các đồng môn khác.

Nhìn thấy Ôn Vân, A Bảo có chút kích động, chắp tay cúi người thật sâu: "Ôn sư thúc!"

Chào hỏi Ôn Vân xong mới hậu tri hậu giác phát hiện sư phụ và sư tổ nhà mình vẫn còn, vì thế vội vàng chào hỏi từng người một.

Ôn Vân cũng nhận ra A Bảo, nhét quả quýt vào trong tay nàng, cười nói: "A Bảo ngươi cũng ở đây, vừa lúc, ở đây chờ đi, đợi chút nữa chúng ta bày trận còn cần đến ngươi đó."

A Bảo như nhặt được chí bảo mà cầm quýt, trong lòng kích động không thôi, cũng không hỏi muốn làm cái gì, vội vàng đồng ý.

Hôm nay Ôn Vân bố trí một trận pháp là kiếm trận sơn môn của Thanh Lưu Kiếm Tông.

Lúc trước sơn môn cũng có kiếm trận, chỉ có điều đạo kiếm trận kia ở Tu Chân giới cũng có thể chống cự ngoại địch, nhưng hiện tại đặt ở thượng giới xem ra, sợ là tùy ý một tu sĩ Phi Thăng cảnh là có thể đánh tan nó.

Trận pháp lúc trước do Ôn Vân thiết kế, trước mắt chỉ cần rót kiếm khí của mọi người vào trong trận là được, giờ phút này tất cả đệ tử lĩnh ngộ kiếm khí trong tông môn đều đứng ở đây.

Chu Nhĩ Sùng và Bao Phích Long bên cạnh khẩn trương nắm bảo kiếm trong tay, rất kích động: "Không ngờ chúng ta cũng có thể bố trí đại trận tông môn, ta đợi lát nữa sẽ dùng hết sức lực xuất một chiêu mạnh nhất, muốn con cháu đời sau chứng kiến sự lợi hại của ta!"

Đang nói, Ôn Vân bên cạnh đã nhỏ giọng nhắc nhở: "Trận pháp đã bố trí, chư vị chém ra kiếm ý vào mắt trận dưới chân là được."

Vừa dứt lời, Túc Viên chân nhân đứng ở phía trước nhất đã giơ kiếm vung lên, mũi kiếm hiện lên một đạo hàn quang lăng lệ, ngay sau đó là kiếm khí Hạo Nhiên Chính Khí tràn ra.

"Thật mạnh! Không hổ là lão tổ!" Các đệ tử đứng ở ngoài cùng nhìn vào.

Kế tiếp là ba vị sư huynh của Đệ Thập Phong cũng đều tự mình xuất ra kiếm khí, Việt Hành Chu cùng Bạch Ngự Sơn vừa tới Vân Hải giới không bao nhiêu năm đã phi thăng, mà Hứa Vãn Phong mấy năm trước cũng tạm thời buông tha hoa tiền nguyệt hạ chuyên tâm tu luyện phi thăng thành công.

Đương nhiên, sau khi hắn phi thăng thành công, liền lại đi nói chuyện yêu đương.

Đều là lấy lí do nói ra là chỉ điểm đồng môn sư muội tu hành, hừ!

Nhìn các loại thuộc tính kiếm khí chém ra, trong lòng những đệ tử trẻ tuổi kia hâm mộ không thôi.

Thứ kiếm khí này bình thường chỉ có Kim Đan kỳ mới có cơ hội lĩnh ngộ, những đệ tử mới Trúc Cơ như bọn họ chỉ có thể nhìn...

"Sư huynh, ngươi đã sắp đến Kim Đan kỳ, lĩnh ngộ kiếm khí sao?"

"Hổ thẹn, vi huynh chưa từng lĩnh ngộ, sư đệ ngươi thì sao?"

"Ta cũng vậy!"