Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Lần này quản sự ở nội vụ đường không những không làm khó dễ, mà còn cùng kính đưa đồ vật cho Ôn Vân.

Chúng đệ tử của các phong đều mang theo một túi trữ vật cấp thấp, chỉ có một mình Ôn Vân là không có linh lực, không thế sử dụng được. Nàng đành phải tự mình lấy một tay nải lớn ra để đựng đồ, nhưng tiếc là khoáng thạch được phát thật sự quá nhiều, vậy mà lại chứa không hết.

Ngay lúc Ôn Vân đang lo lắng xem nên đưa khoáng thạch cho người có duyên nào thì bỗng có người đưa một túi trữ vật đến.

“Dùng của ta đi.”

Nàng quay đầu lại thì thấy một thiếu niên anh tuấn, lông mày hình kiếm, ánh mắt tươi sáng đứng ở phía sau.

Trong ánh mắt của hắn như ẩn chứa tia sáng, hắn mím môi rồi mở miệng nói: “Ôn sư muội, muội còn nhớ ta không?”

Ôn Vân: “......”

Đừng kiểm tra kỹ năng nhớ tên người của ta, làm ơn đó.

Thiếu niên anh tuấn tên Thẩm Tinh Hải chân thành nói lời cảm tạ: “Ôn sư muội, ít nhiều cũng phải cảm ơn muội đã ra tay hành hiệp trượng nghĩa trên khảo nghiệm nội môn ngày ấy.”

Ôn Vân thực sự không nhớ rõ mình đã làm chuyện gì.

Thẩm Hải Tinh vẫn kiên trì muốn đưa nàng tới Thập Phong. Thấy hắn nhiệt tình như vậy, Ôn Vân cũng không từ chối.

Thẳng tới khi đi tới chỗ vắng người, bước chân Thẩm Hải Tinh mới dần chậm lại.

“Ôn sư muội, muội đã chuẩn bị tốt cho cuộc tranh tài sắp tới của nội môn chưa?”

Ôn Vân chớp chớp mắt tò mò hỏi: “Tranh tài của nội môn?”

Thẩm Hải Tinh hơi khựng lại rồi kinh ngạc nói: “Suốt hai tháng nay tông môn vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc tranh tài này, muội không biết sao?”

Hai tháng nay Ôn Vân vẫn luôn chú tâm vào chuyện chế tạo ma trượng, nàng đúng là không hay biết gì.

“Cách một trăm năm Thanh Lưu Kiếm Tông sẽ tổ chức tranh tài một lần. Tất cả đệ tử dưới một trăm tuổi đều phải tham dự. Thứ hạng hay tài nguyên được phân chia của các phong đều sẽ dựa vào cuộc tranh tài này.”

Nhìn dáng vẻ hoàn toàn mờ mịt của Ôn Vân, Thẩm Tinh Hải bèn cẩn thận giải thích thêm: “Chín đệ tử đứng đầu sẽ được tham gia đạo hội luận kiến, nghe nói phần thưởng vô cùng hậu hĩnh. Có điều từ trước đến nay nó đều là cơ hội của đệ tứ thân truyền của chín phong.”

Ôn Vân nghe ra điểm không thích hợp: “Vì sao lại là chín đệ tử mà không phải là mười đệ tử?”

Không phải có tất cả mười phong sao?

“…….” Thẩm Tinh Hải nhìn nàng, không biết phải giải thích thế nào.

Tất nhiên Ôn Vân cũng hiểu, phỏng chừng trước đây chuyện này không có cửa cho Thập Phong.

Thẩm Tinh Hải vòng qua đề tài này, hắn nhắc nhở: “Tuy chỉ là kiểm tra đệ tử, nhưng khó tránh được sẽ có tiểu nhân nhân cơ hội này làm chuyện xấu. Sư muội không có tu vi thì càng phải chuẩn bị kỹ càng hơn.”

Ôn Vân nghe hiểu, đối phương chỉ thiếu nước nói thẳng với nàng rằng: Có kẻ xấu muốn hại muội, muội nhất định phải để ý!

Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra một nhuyễn giáp rồi đưa tới trước mặt Ôn Vân.

“Nhuyễn giáp này có thể chống đỡ được một chưởng của tu sĩ Trúc Cơ đỉnh kỳ.”

Kích thước của nhuyễn giáp này rõ ràng là dành cho nữ tu sử dụng, chất liệu cũng rất nhẹ nhàng, mềm mại, cầm trong tay cũng phảng phất như không cầm gì.

Pháp bảo phòng thân có giá trị xa xỉ như vậy, hiển nhiên hắn đã phải trả giá không nhỏ mới có được.

Vừa nhìn đã biết hắn là muốn trả nợ ân tình cho nàng. Ôn Vân cũng không từ chối, nàng nghĩ ngợi vài giây rồi lấy ra một tờ giấy ngả vàng hơi cũ nát.

“Cho huynh thứ này. Nếu không may gặp phải kẻ địch mạnh thì cứ xé nát nó là được.”

Thẩm Hải Tinh đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn Ôn Vân đã đi xa. Mãi đến khi bóng dáng kia rốt cuộc cũng không còn rõ ràng nữa, hắn mới cúi đầu đánh giá mảnh giấy vàng trong tay.

Món đồ này rõ ràng không phải là linh phù thường thấy trong giới tu chân. Nó cũng không có chút linh lực nào, hình tròn phác thảo phía trên cũng vô cùng kỳ quái. Hắn thật sự chưa từng thấy qua.

Có lẽ Ôn sư muội không có linh lực lại bị kẻ nào đó lừa, nên nàng mới cho rằng nó là linh phù.

Nhưng mà hắn vẫn không nhịn được mà cúi đầu cười khẽ, rồi cẩn thận cất mảnh giấy vàng vào trong người.



Ôn Vân đi tìm ba vị sư huynh hỏi thăm về cuộc tranh tài nội môn.

Việt Hành Chu ôn tồn giải thích: “Hiện tại sư phụ còn đang bế quan, không có sự cho phép của sư phụ, ba người bọn huynh cũng không dám tùy ý thu nhận đồ đệ.”

Còn Ôn Vân, tình huống của nàng có chút đặc thù. Trên danh nghĩa nàng đúng là đệ tử Thập Phong, nhưng thực tế nàng lại không bái bất kỳ ai ở đây làm sư phụ.

Cho nên trên ngọn núi này, ngoài nàng ra cũng chỉ có ba ông lão hơn 500 tuổi, hoàn toàn không có một đệ tử nào dưới một trăm tuổi cả.