Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trương Dịch cười tủm tỉm, gật đầu: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi!”

Chỉ có điều là số tiền còn lại này chắc là anh không thể nào trả được rồi.

Nghĩ đến việc bản thân chỉ tốn có 1 triệu tệ tiền đặt cọc, mà lại ăn hời được một căn phòng an toàn trị giá gần chục triệu tệ, thật sự là quá sung sướng!

Trương Dịch nằm trên sô pha, quan sát căn phòng an toàn có thể nói là hoàn hảo của mình.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh mới nhận ra mình đã bỏ qua một thứ vô cùng quan trọng.

Đó chính là cội nguồn của sự sống!

Trương Dịch vỗ trán một cái: “Trời đất, làm thế nào mà mình lại quên đi một thứ quan trọng như nước được chứ?”

Sau khi tận thế, băng giá ập đến, tuy rằng bên ngoài trời lạnh lẽo đến nỗi đóng băng nhưng vẫn có thể lấy được nước bằng cách đi đào băng.

Nhưng mà, đến lúc đó, bên ngoài bình thường đều là âm 60 đến 70 độ thế nên việc ra bên ngoài đồng nghĩa với việc sẽ gặp nguy hiểm.

Trương Dịch chắc chắn không thể nào chấp nhận được việc phòng an toàn của mình xuất hiện một lỗ hổng lớn như vậy!

Sau một lúc suy nghĩ, anh bèn trực tiếp mua 100 cái thùng trữ nước thật lớn thông qua nền tảng giao hàng trên mạng.

Nó có thể chứa được tận 500 mét khối nước cùng một lúc, đủ để bản thân anh sử dụng trong vòng nhiều năm.

Hơn nữa cũng có thể lấy nước khoáng để dùng từ kho hàng, vì thế nên vấn đề về nguồn nước cũng đã được giải quyết một cách triệt để.

Tốc độ của đơn vị chuyển phát nhanh quả thật rất ấn tượng.

Vài giờ sau, hàng hoá đã được đưa đến trước cửa nhà Trương Dịch.

Trương Dịch đi đến cổng của khu chung cư và nhờ chú bảo vệ Vưu cho nhân viên chuyển phát nhanh đi vào.

Nhìn thấy Trương Dịch lại mua nhiều đồ vật kỳ lạ như vậy, mấy nhóm hàng xóm xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Cái cậu Trương Dịch này, có phải là bị bệnh gì đó hay không?”

“Đúng là vậy rồi, mỗi ngày đều mua một ít đồ vật kỳ lạ.”

“Mấy ngày hôm trước, khi nhà cậu ta sửa sang lại, tôi nhìn thấy không ít người nâng những tấm thép dày ít nhất mười xăng ti mét.”

“Ha ha, có thể là cậu ta bị điên rồi nên muốn bắt chước người ta đi làm phòng an toàn giống như trong mấy bộ phim điện ảnh đó!”

“Tôi cũng thấy một số kẻ giàu có cảm thấy nhàm chán nên mới làm những thứ như thế này ở trong mấy video của nước ngoài. Đây không phải là lo bò trắng răng sao?”

“Bây giờ cậu ta mua nhiều thùng nước như vậy, không phải là cậu ta cho rằng thành phố Thiên Hải trong tương lai sẽ bị thiếu nước chứ? Ha ha ha!”

Đối mặt với sự chế giễu của nhóm hàng xóm giống như đang xem kịch vui, Trương Dịch không buồn tranh cãi với bọn họ.

Anh chỉ cười lạnh ở trong lòng, chờ đến một ngày mà tận thế băng giá ập tới, bọn họ sẽ hiểu ra bản thân bây giờ ngu ngốc đến mức nào.

Trương Dịch không quan tâm đến việc giải thích với bọn họ.

Bởi vì những người này sẽ chỉ xem Trương Dịch như là một kẻ đần độn, căn bản là sẽ không nghe lời khuyên bảo của anh.

Có khi là còn cãi ngược lại anh, nói Trương Dịch tung tin đồn thất thiệt, gây rối loạn an ninh, trật tự xã hội.

Đến lúc đó lại bắt anh một lần nữa.

Chú Vưu, bảo vệ ở cửa, đang nói chuyện phiếm cùng với chú Canh hàng xóm.

Chú Vưu nhiệt tình đi tới, dò hỏi: “Tiểu Trương à, cháu mua nhiều thùng nước như thế này rốt cuộc là để làm gì vậy? Có cái gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chú, chú sẽ giúp cháu.”

Trương Dịch nhìn chú Vưu nhiệt tình như thế, trong lòng không khỏi có chút xúc động.

Chú Vưu là lính xuất ngũ, không có con cái, làm bảo vệ ở khu chung cư này mười mấy năm liền rồi và chú ấy vẫn luôn tận tụy với công việc của mình.

Ở kiếp trước, chú ấy vì giúp đỡ một cặp mẹ con sắp chết đói mà cho đi phần thức ăn cuối cùng của bản thân, cuối cùng thì bị đói chết.

Chú ấy là một trong những tấm gương người tốt chói lọi mà Trương Dịch nhìn thấy giữa tận thế.

Vì thế, Trương Dịch nói với chú Vưu: “Chú Vưu, nhiệt độ không khí năm nay có chút không bình thường, cháu có tin tức nội bộ là mùa đông sắp tới sẽ rất khó khăn.”

“Vì thế để phòng ngừa thì tốt nhất chú cũng nên chuẩn bị trữ nhiều đồ ăn đồ uống một chút. Tránh cho lúc đó vật tư lại bị tăng giá.”

Chú Vưu và Trương Dịch bình thường cũng khá thân thiết.

Chú Vưu biết Trương Dịch là một chàng trai trẻ nhiệt tình và tốt bụng.

Thêm vào đó, người lớn tuổi vẫn luôn dễ nảy sinh cảm giác cấp bách, bởi vậy khi vừa nghe được Trương Dịch nói như vậy, chú ấy lập tức cau mày.

“Tiểu Trương, là thật hay là giả đó, tin tức này có đáng tin cậy không?”

Trương Dịch gật đầu: “Chú nhìn xem, cháu đều đã chuẩn bị nhiều đồ đạc như vậy.

Chú có thể tích trữ một ít mì gói cùng với nước khoáng, mấy thứ này mua nhiều cũng không sao đâu.”

Chú Vưu gật đầu ngay lập tức.

Chú Vưu sống một mình nên vốn dĩ cũng thích trữ một ít mì gói và giăm bông trong nhà để thuận tiện cho việc nấu nướng.

Nếu như Trương Dịch đã nhắc nhở chú Vưu như vậy, thì chú ấy cũng sẽ dành thời gian ra để đi mua nhiều một chút.