Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Ba ba."

"Ừm ~ "

Đào Tử ngồi ở trên vai Hà Tứ Hải, đặt cằm ở trên đỉnh đầu hắn.

"Hôm nay con cảm thấy rất là vui." Đào Tử nói.

"Hừm, ba ba cũng rất cao hứng." Hà Tứ Hải cười nói.

Hắn đang nói lời thật lòng, tuy mang theo Đào Tử phiền phức không ít, thế nhưng, việc này cũng khiến cho hắn cảm nhận được nhiều thú vui.

Đào Tử nghe vậy thì ôm đầu của Hà Tứ Hải thật chặt.

Con mắt nhìn về phía ánh đèn sặc sỡ phía xa, trong lòng tràn ngập ước mơ đối với tương lai.

Hà Tứ Hải cũng nhìn về phía ánh đèn sắc sỡ xa xa, trong lòng đang suy nghĩ tương lai làm thể nào để —— kiến tiền.

Tiền không phải vạn năng, thế nhưng không có tiền thì là 9999 không thể.

Nhưng mà, chợ đêm hôm nay đã dẫn dắt cho hắn không ít, có nên cân nhắc đến việc làm một quầy hàng hay không?

Về phần bán gì?

Hắn nghĩ tới ông lão thu đồng nát trước đó.

Không, sai rồi, phải là ông lão thu đồ cũ.

Không phải phế phẩm, đó là đồ cũ.

Hoàn toàn có thể làm một ít rồi đến đây bán.

Chủ yếu nhất chính là chi phí thấp.

Ngoài ra, còn có thể bán một ít bóng bay.

Một cái bóng bay bình thường giá năm tệ, bóng có đèn màu thì mười mấy tệ.

Hắn nhìn trên taobao một chút, chi phí chỉ có mấy mấy xu, quả thực là lãi kếch xù.

Ngoài ra, còn có một số món đồ chơi nhỏ đơn giản trên mạng cũng rất rẻ.

Có thể bán offline được mấy tệ thậm chí là mấy chục tệ.

Dòng suy nghĩ vừa mở ra, hắn chợt phát hiện có rất nhiều con đường có thể kiếm tiền.

Chỉ cần có thể buông bỏ mặt mũi.

Còn đối với Hà Tứ Hải mà nói, thứ không đáng giá tiền nhất chính là mặt mũi.

Quan trọng nhất chính là, những chuyện này có thể cùng mang theo Đào Tử mà không ảnh hưởng gì.

Trong lòng nghĩ như vậy, ngay lập tức liền bắt đầu quy hoạch.

Hà Tứ Hải làm việc quả quyết, không do dự, thế nhưng hắn cũng không lỗ mãng, đều sẽ có kế hoạch rồi mới đi thực hiện.

Hà Tứ Hải về đến nhà, đã sắp hơn mười giờ.

Đào Tử đã có chút buồn ngủ rồi.

Ở nông thôn thường ăn tối sớm, đi ngủ cũng sớm, bình thường vào lúc này, nàng đã tiến vào mộng đẹp từ lâu rồi.

Hà Tứ Hải giúp nàng súc miệng rồi đặt Đào Tử đang mơ mơ màng màng lên trên giường.

Chiếc quạt cũ kỹ đong đưa tạo ra tiếng vang ong ong, có chút khó chịu.

Cảm giác ở trong mùa hạ nóng bức này, nó cũng không mang đến cho người ta bao nhiêu mát mẻ cả.

Hà Tứ Hải xịt một ít dầu thơm ở trên người Đào Tử.

Nhẹ nhàng lay động quạt hương bồ, xua đuổi nóng bức và muỗi cho nàng.

Hơi thở Đào Tử nhẹ nhàng, ngủ cực kỳ ngon giấc.

Hà Tứ Hải lại không buồn ngủ bao nhiêu, hắn đang đợi bé gái kia.

Nhưng mà chờ mãi, cũng không thấy bóng người của bé gái kia.

Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Hắn hơi suy nghĩ, quyển sổ xuất hiện ở trong tay hắn, ngoại trừ ba bản ghi chép trước đó thì cũng chưa từng xuất hiện cái mới.

Sao thứ đồ chơi này lại không đáng tin một chút nào vậy?

Chuyện gì cũng cần đến hắn đi tìm tòi.

Điều quan trọng nhất chính là, không hề có một chút tác dụng kiếm tiền nào đối với hẳn cả.

Hắn hiện tại đang ngóng trông vào việc có thể gặp được một con quỷ thổ hào, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, sau đó kế thừa 1 tỷ tám trăm triệu, biệt thự du thuyền gì gì đó.

Nhưng theo như trước mắt thì hi vọng dường như không lớn cho lắm.

Dù sao thổ hào ở Hợp Châu cũng quá ít, dù còn sống cũng không được mấy người, huống hồ là chết.

Cho nên. . .

Quỷ có tiền đều là ở thành phố lớn.

Hà Tứ Hải thực hiện tư thế "Giấc ngủ dưỡng sinh", rất nhanh đã tiến vào trong mộng đẹp.

Cái gọi là "Giấc ngủ dưỡng sinh" chính là ba mươi sáu tư thế trong quyển sổ kia.

Không chỉ giúp ngủ nhanh, mà chất lượng giấc ngủ còn tốt, hơn nữa tinh lực, khí lực cũng bắt đầu được đề cao. Chỉ qua một thời gian ngắn, hắn đã cảm thấy sức lực của mình gần như tăng lên gấp đôi so với trước đây.

Trước đây một lần có thể chuyển mười khối gạch, hiện tại một lần có thể chuyển hai mươi khối.

Đột phá về lượng nha.

Cho nên hiện tại, trước khi Hà Tứ Hải đi ngủ vào buổi tối, đều kiên trì thực hiện "Giấc ngủ dưỡng sinh".

Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Tứ Hải đã rời giường, ăn mặc chỉnh tề cho Đào Tử, sau đó liền mang theo nàng cùng ra ngoài làm việc.

"Ba ba hôm nay phải đi làm, con ở trong lều chờ ba ba, không được chạy lung tung, trên công trường rất nguy hiểm." Hà Tứ Hải dắt Đào Tử, vừa đi vừa căn dặn.

"Vâng, vâng."

Đào Tử đang ăn cơm nắm, không kịp trả lời ba ba.

Bên trong cơm nắm không chỉ bỏ thêm một cái lạp xưởng, nà còn bỏ thêm một quả trứng gà.

Không giống với của Hà Tứ Hải tất cả đều là dưa muối và gạo trắng.

Ngoài ra, Hà Tứ Hải còn mua cho nàng một quả trứng gà kho và một ly sữa bò.

Bởi vì Hà Tứ Hải cảm thấy Đào Tử có chút thấp bé so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Hắn nhớ tới khi mình còn bé, mỗi ngày vợ chồng Hà Đào đều cho hắn ăn trứng gà, hắn ăn nhiều đến mức muốn nôn.

Sau đó đổi thành sữa bò, cho dù điều kiện gia đình cũng không phải là rất tốt, nhưng sữa bò vẫn luôn được mua từng hộp.

Hà Tứ Hải hiện tại có thể cao như vậy, khỏe mạnh như thế, không thể không cảm ơn công lao cố gắng nuôi dưỡng của vợ chồng Hà Đào.

"Nếu như có người bắt nạt con thì con cứ khóc lớn kêu to lên."

"Vâng, vâng."

"Ở trong lều không nên làm phiền công việc của dì, cũng không cần phải sợ."

"Vâng, vâng."

"Ba ba ở bên ngoài lều, nếu như con nhớ ba thì có thể đứng ở trước cửa sổ gọi ba."

"Vâng, vâng."

"Trời nóng nực, con phải nhớ kỹ uống nhiều nước, nếu như uống hết nước trong bình nhỏ thì có thể nhờ dì trong lều rót thêm một ít cho con."

"Vâng, vâng."

. . .

Hà Tứ Hải thì lo lắng không yên lòng, nhưng mà Đào Tử lại bày ra bộ dạng không sao cả.

Chỉ cần có thể nhìn thấy ba ba, nàng mới không sợ gì hết.

Nàng chính là một cô bé rất dũng cảm, mới không thèm sợ.

"Ai ~ "

Hà Tứ Hải tràn đầy bất đắc dĩ sờ lên đầu nhỏ của nàng.

. . .

"Ăn no chưa?" Hà Tứ Hải đứng ở cổng công trường, hỏi.

"No rồi." Đào Tử vui vẻ vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.

Ngày hôm nay Đào Tử mặc quần bong bóng, áo cộc bong bóng, đội mũ lưỡi trai, mang theo bình nước nhỏ vịt vàng, đáng yêu muốn nổ tung.

"Đào Tử nhà chúng ta hôm nay thật là đáng yêu." Hà Tứ Hải sờ sờ cái đầu úp nồi của nàng.

"Hắc hắc." Đào Tử nở nụ cười ngây ngốc.

"Đi thôi, đi vào cùng ba ba." Hà Tứ Hải ôm nàng lên, bước lớn nhảy vào công trường.

Chờ sau khi đi vào công trường, đôi mắt to của Đào Tử không ngừng liếc khắp nơi.

Đây chính là chỗ làm việc của ba ba sao?

Cảm giác thật là lộn xộn.

Nói thật thì Đào Tử có hơi thất vọng, không đẹp đẽ một chút nào cả.

"Tứ Hải, đây chính là em gái con sao?"

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đến, Lý Đại Lộ đã chào hỏi từ xa .

"Sư phụ." Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đi tới.

"Đào Tử, gọi ông nội." Hà Tứ Hải nói với Đào Tử trong lồng ngực.

"Ông nội." Đào Tử nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Nàng nhìn Lý Đại Lộ, cảm thấy có chút sợ hãi. Người ông nội này có làn da đen sì, nhìn còn có chút dữ, có chút doạ người.

"Chào nhóc, con tên là Đào Tử đúng không? Tên thật là dễ nghe, con nhìn xem, ông nội mua đồ ăn ngon cho con." Lý Đại Lộ lấy ra một gói quà lớn từ bên cạnh.

". . ."

"Thầy cũng không biết mua gì, cho nên tùy tiện mua cái này." Lý Đại Lộ nói.

"Sư phụ, còn mua đồ làm gì, lãng phí tiền, có thể trả không? Thầy cầm về trả lại đi." Hà Tứ Hải vội vàng từ chối.

"Trả cái gì mà trả, đây là mua cho Đào Tử." Lý Đại Lộ mạnh mẽ nhét đồ về phía hắn.

Hà Tứ Hải chỉ có thể nhận lấy.

"Đào Tử, cảm ơn ông nội."

"Cảm ơn ông nội." Đào Tử ngoan ngoãn nói.

Đào Tử cảm thấy người ông nội thoạt nhìn thì dữ tợn này đúng là người tốt.

------

Dịch: MBMH Translate