Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Buổi trưa Hà Tứ Hải mang Đào Tử ra ngoài ăn một tô mì thịt bò.

Tuy rằng không được mấy miếng thịt bò.

Thế mà Đào Tử lại ăn vô cùng ngon lành.

Buổi chiều bên ngoài quá nóng, Hà Tứ Hải cũng không dẫn nàng đi dạo ở bên ngoài nữa.

Mà là đợi đến mặt trời xuống núi, đèn hoa rực rỡ, Hà Tứ Hải mới dẫn nàng ra ngoài một lần nữa.

Nhìn ánh đèn bên ngoài lộ ra đủ mọi màu sắc.

Miệng nhỏ của Đào Tử không ngừng mở lớn, nàng nằm mơ đều chưa từng thấy qua cảnh sắc xinh đẹp như thế.

Hà Tứ Hải mang nàng đến quán ven đường ăn mấy cái bánh bao chiên và một bát canh xương lớn.

Đào Tử cảm thấy thực sự quá hạnh phúc rồi.

Nhưng mà Hà Tứ Hải biết, cứ ăn mãi ở bên ngoài cũng không phải là chuyện gì tốt. Những thứ đồ này nhìn như ăn ngon, thế nhưng mà lượng dầu lượng muối lượng bột ngọt lại nhiều, người lớn ăn thời gian dài đều không khỏe mạnh, huống hồ là trẻ nhỏ.

Thế nhưng hắn hiện tại không có điều kiện để cung cấp cho Đào Tử cuộc sống tốt hơn.

Đào Tử lại không để ý những thứ này.

Cách thành phố mà Hà Tứ Hải sống khoảng một hai km có một cái chợ đêm.

Hà Tứ Hải trước đây cũng đã tới mấy lần.

Cái gì cũng bán, rất náo nhiệt.

Hà Tứ Hải để Đào Tử cưỡi ở trên cổ mình, chen lấn ở trong đám người rộn ràng, không ngừng nhìn xung quanh.

Hắn tới đây là muốn mua cho Đào Tử chút quần áo, quần áo của Đào Tử cũng không phải là cũ gì, mà chính là nhỏ rồi.

Những thứ kia, hàng đẹp giá rẻ, thế nhưng mà chất lượng cũng là như vậy.

Hà Tứ Hải cũng muốn mua cho Đào Tử quần áo tốt hơn, thế nhưng hắn không có tiền cũng không có cách nào.

Một bộ quần áo trong tiệm đồ trẻ em có giá tới mấy trăm tệ.

Trên người hắn tổng cộng chỉ có hơn một ngàn, nếu không dùng tiết kiệm, đoán là nửa tháng sau ngay cả tiền ăn cơm cũng không còn.

Hà Tứ Hải mua cho Đào Tử hai cái váy và hai bộ quần áo mùa hạ, tổng cộng bỏ ra 120 tệ.

Sau đó lại mua cho nàng một bình nước nhỏ.

Ngày mai đi công trường, không có bình nước là không thể được, quá nóng rồi.

Suy nghĩ một chút, lại mua cho nàng một chiếc mũ nhỏ.

Đào Tử phải nói là vô cùng hạnh phúc, ôm bình nước nhỏ rồi đội mũ lên.

Cũng không muốn Hà Tứ Hải bế nữa mà muốn tự mình đi.

"Ba ba, có phải là rất đẹp hay không?" Đào Tử quay một vòng xung quanh Hà Tứ Hải rồi hỏi.

"Đương nhiên, Đào Tử nhà chúng ta là dễ thương nhất." Hà Tứ Hải kéo tay nhỏ của nàng, phòng ngừa nàng đi lạc.

Người thực sự quá nhiều.

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Xoa xoa con mắt, phát hiện mình không nhìn lầm.

Người này chính là người giáo viên đuổi hắn trước cổng trường trung học số 32 ngày đó.

Hình như gọi là cô Lưu gì đó.

Nhưng mà nàng cũng bày sạp sao?

Nhìn cách ăn mặc ngày hôm đó của nàng, cũng không qua giống là người nghèo.

Hà Tứ Hải tò mò nhìn về phía quầy hàng của nàng.

Trên chỗ bán hàng tất cả đều là một số hàng len thủ công.

Có lót cốc bằng len, bóp đầm, chiếc giày nhỏ, búp bê nhỏ...

Cũng có vòng tay đính cườm, ống đựng bút, động vật nhỏ....

Nàng cúi đầu, trên tay còn đang không ngừng đan móc.

Ấn tượng của Hà Tứ Hải đối với nàng tương đối kém, không cho mình bày sạp, bản thân mình lại đến đây bày?

Tuy rằng trong lòng hắn biết đây không phải là cùng một chuyện.

Hơn nữa hắn cũng không muốn có bất cứ dây dưa gì đối với người phụ nữ này, đang chuẩn bị rời đi.

Lại bị Đào Tử lôi kéo thẳng đến quầy hàng kia.

"Ba ba, thỏ nhỏ thật là đáng yêu." Đào Tử mặt đầy vui mừng nhìn về phía một con thỏ dệt kim trên gian hàng.

Con thỏ với màu đỏ trắng giao nhau, lỗ tai lớn, cúc áo làm con mắt, trên người còn có một áo khoác bằng len, vô cùng đáng yêu.

Đại khái là nghe thấy tiếng động, cô Lưu ngẩng đầu lên.

"Thích không? Cháu có thể dùng tay cầm lên xem một chút."

Cô Lưu mỉm cười nói, hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh như băng đối với Hà Tứ Hải ngày hôm đó.

Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không có quan tâm đến những thứ này.

Bởi vì hắn phát hiện, sau khi cô Lưu ngẩng đầu lên, có một cô bé đứng dậy từ sau lưng nàng.

Dọa cho Hà Tứ Hải nhảy dựng một cái.

Sau khi phát hiện Hà Tứ Hải đang nhìn mình, nàng lập tức lắc lắc tay với Hà Tứ Hải.

Bé gái đại khái sáu, bảy tuổi, vô cùng đáng yêu, gương mặt nhỏ tròn trĩnh, lúc cười lên còn có hai cái lúm đồng tiền nhỏ.

Hà Tứ Hải đang chuẩn bị chào hỏi với nàng, thế nhưng lập tức nhận ra được chuyện không đúng.

Bởi vì lúc này trời đang là mùa hè, mà trên người bé gái lại mặc một bộ đồ thu, bên ngoài còn khoác thêm một áo len sợi ba lỗ.

Bên dưới là một cái quần bông màu đỏ.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra vấn đề.

Cô bé này căn bản không phải là người sống.

"Ồ, là anh sao." Cô Lưu ngẩng đầu lên thì nhận ra Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải không phản ứng đến nàng, mà hỏi: "Con thỏ này bao nhiêu tiền."

"30."

Rất hiển nhiên, cô Lưu cũng không để ý Hà Tứ Hải.

Tuy Hà Tứ Hải cảm thấy có chút đắt, một bộ quần áo của Đào Tử cũng mới có ba mươi.

Thế nhưng ai bảo Đào Tử lại thích đây.

Đang chuẩn bị bỏ tiền, Đào Tử lại kéo hắn lại.

"Ba ba, con không muốn thỏ nhỏ nữa, ba không cần mua." Đào Tử nói.

"Tại sao? Con không thích sao?"

Hẳn là sẽ không, nhìn dáng vẻ hài lòng vừa nãy của nàng cũng không giống.

Quả nhiên, Đào Tử lắc lắc đầu.

"30, quá nhiều tiền rồi." Cánh tay Đào Tử mở rộng, khoa tay múa chân.

"Yêu, con còn biết 30 là nhiều sao?" Hà Tứ Hải có chút ngoài ý muốn.

"Bà nội nói một tháng chính là 30 ngày, 30 ngày sẽ rất là lâu. . ." Vẻ mặt của Đào Tử bỗng nhiên trở nên chán nản.

"Ai."

Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, lại bế nàng lên.

"Nể mặt con gái của anh, tôi sẽ lấy rẻ cho anh."

Cô Lưu nhìn Đào Tử trong lồng ngực Hà Tứ Hải, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

"Rẻ hơn bao nhiêu?"

"20."

"10 tệ."

Hà Tứ Hải không chút nghĩ ngợi lập tức trả giá một nửa.

"Cái này hoàn toàn là làm thủ công." Cô Lưu vừa bực mình vừa buồn cười, nói.

"Vậy cô có làm thủ công không?"

"Không có." Cô Lưu cả giận.

"Vậy thì không phải rồi, tôi không để ý chuyện thủ công hay không, bán tôi 10 tệ được chứ?"

Hà Tứ Hải nói với dáng vẻ lười biếng.

Ở phía trên chuyện tiền bạc, hắn luôn tranh giành từng chút, tuyệt không thỏa hiệp.

Cô Lưu đã tức đến bật cười, đây là vấn đề anh có để ý hay không sao?

Vốn chuẩn bị từ chối, nhưng khi thấy vẻ mặt đầy hi vọng của Đào Tử trong lòng ngực Hà Tứ Hải, cô lại mềm lòng.

"Bỏ đi, bán cho anh một cái, cầm đi." Cô Lưu cảm thấy mình đã làm không công rồi.

"Vậy năm. . ."

Thấy cô Lưu hơi buông lỏng, Hà Tứ Hải lại chuẩn bị chém giá, nói không chừng còn có thể rẻ hơn một chút.

"Không được, không mua thì đi, đừng cản trở tôi buôn bán."

Lúc này cô Lưu thật sự tức giận rồi, người kiểu gì vậy chứ.

Nhưng mà đối với Hà Tứ Hải mà nói, cô có tức giận thì cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.

Xem ra mười tệ đúng là cái giá thấp nhất rồi, thế là hắn trực tiếp móc ra mười tệ, sau khi cầm lấy thỏ liền đi, không chậm trễ một chút nào.

Đều không thể chém xuống được nữa, còn phí lời làm gì?

"Hì hì."

Đứa bé đứng ở phía sau lưng cô Lưu vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt híp thành một cái khe, vô cùng vui mừng.

"A ~, thỏ con."

Hà Tứ Hải đưa thỏ cho Đào Tử vẫn luôn chờ đợi.

Tuy rằng chỉ tốn mười tệ, nhưng hắn vẫn cảm thấy thiệt thòi.

Quần áo của Đào Tử vốn dĩ chào giá 300 tệ một bộ, hắn còn chém được xuống 30.

Nếu như dựa theo tỉ lệ phần trăm để tính, thì đồ chơi này phải chém xuống 3 tệ mới đúng.

"Cảm ơn ba ba."

Đào Tử ôm thỏ con, lại hôn nó một cái.

Như chợt nhớ tới cái gì, nàng vươn cái đầu nhỏ ra rồi hôn một cái lên mặt Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy, tiêu mười đồng này cũng rất đáng giá.

------

Dịch: MBMH Translate