Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả

Chương 1. Mở Quầy Bán Hàng

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khi Hà Tứ Hải từ công trường về phòng trọ, cả người giống như bị bệnh nặng. Miệng đắng lưỡi khô, tay chân bủn rủn, cộng thêm ánh mặt trời gay gắt khiến làn da đỏ rực phát ra từng đợt đau rát.

Cho dù làm việc ở công trường sắp hơn hai tháng, nhưng hắn vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn với công việc này.

Hắn không biết mình còn có thể kiên trì tiếp hay không, nhưng chính vì mỗi ngày làm việc bận rộn đến mức cả người đau nhức làm cho hắn không có thời gian rảnh để tự hỏi bản thân, trái lại còn khiến hắn kiên trì đến bây giờ.

Đương nhiên hắn cũng không dám suy nghĩ.

Không dám nghĩ đến việc liệu mình còn có thể kiên trì được bao lâu.

Đi ngang qua tiệm nước ven đường, hơi mát tỏa ra từ trong quán làm cả người hắn mát mẻ.

Nhìn thoáng qua tủ lạnh đựng đồ uống bên cạnh, sờ sờ túi áo, bên trong chỉ còn hai mươi đồng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cuối cùng vẫn không cam lòng mua một chai nước khoáng.

“Lừa người, chỉ là nước máy mà thôi.” Hà Tứ Hải tự an ủi bản thân tiếp tục đi về phía trước.

Thời tiết thật sự quá nóng, quần áo ướt nhẹp mồ hôi của hắn nhanh chóng bị hong khô, lưu lại từng vệt muối đọng màu trắng.

Hà Tứ Hải thuê phòng khá xa, nhưng vì để tiết kiệm tiền xe nên hắn đã lựa chọn đi bộ.

Đi được tầm hai trăm mét thì gặp một ông lão thu đồng nát với chiếc xe ba bánh ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây.

Hắn nhìn thoáng qua xe ba bánh, đồ vật bên trong khá nhiều nhưng đa số là sách vở.

Đột nhiên một quyển tạp chí người mẫu mặc bikini khiến hắn chú ý.

“Ông ơi, cuốn tạp chí này có bán không?” Hà Tứ Hải đi tới hỏi.

“Bán, tất nhiên có bán. Ha ha ~” Ông lão thu đồng nát lộ ra ánh mắt là đàn ông nên ta hiểu.

Hà Tứ Hải không chỉ không giải thích, trái lại còn gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười ngốc nghếch thẹn thùng.

“Ha ha, có gì mà phải xấu hổ? Muốn ngắm phụ nữ thì có gì sai? Muốn ngắm phụ nữ thể hiện cậu đã trưởng thành rồi. Nhìn dáng vẻ thành thật của cậu kìa, tôi cũng không thu tiền của cậu, cứ thoải mái chọn đi.”

Ông lão thu đồng nát nhìn dáng vẻ của Hà Tứ Hải liền nhớ đến lúc bản thân còn trẻ.

Mà mấy thứ này đều thu mua theo cân, cũng không tốn bao nhiêu tiền.

“Ông ơi… Cháu muốn mua tất cả.” Hà Tứ Hải đỏ mặt, nhăn nhó nói.

“Việc này...” Ông lão lộ vẻ mặt khó xử, một hai quyển thì không tính, nhưng cả một bó tạp chí như vậy hắn có thể bán đi cũng được thêm vài đồng.

“Cháu có thể trả tiền.”

Hà Tứ Hải lập tức móc từ trong túi ra hai mươi đồng nhăn nhúm, nắm thật chặt trong tay, rất không nỡ bỏ ra.

“Ài, cậu làm việc trong công trường bên cạnh phải không? Trẻ như vậy đã phải ra ngoài làm công, thật sự không dễ dàng. Thôi, cậu cứ cầm đi.”

Hà Tứ Hải nghe vậy thì vội vàng ôm bó tạp chí vào ngực, trọng lượng không nhẹ.

Suy nghĩ một chút lại thả xuống, nói với ông lão: “Ông ơi, ông chờ một chút.”

Sau đó chạy về phía quán nước ban nãy mua một chai nước suối dưới ánh mắt ngạc nhiên của ông lão.

“Ông uống nước đi.”

Ông lão thu đồng nát cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cũng không khách khí, trực tiếp cầm lấy.

Lúc này Hà Tứ Hải không khách khí nữa, trực tiếp ôm đống tạp chí mang đi.

“Cậu nhóc, mỗi ngày ta đều đi đường này, sau này nếu muốn mua sách thì đến chỗ này mua.” Ông lão thu đồng nát bỗng nhiên hô lên từ phía sau.

“Cảm ơn ông.” Hà Tứ Hải quay đầu lộ ra một nụ cười thật thà.

“Thật sự là một đứa trẻ tốt.” Ông lão cảm thán một câu.

Nhưng không phát hiện ngay khi quay đầu thì nụ cười thật thà trên mặt Hà Tứ Hải đã biến mất không thấy nữa.

Tiện tay lấy một cục vôi trắng trên mép tường ở góc đường, Hà Tứ Hải đi thẳng đến cửa của một trường học cấp ba, tìm một góc khuất hẻo lánh ngồi xuống.

Sau đó mở chồng tạp chí trong tay ra.

Tùy tiện lật qua lật lại, có tổng cộng hai mươi tám quyển tạp chí Bikini, mười quyển võ lâm, còn có một quyển notebook chưa được sử dụng.

Vậy thì dễ làm rồi.

Hà Tứ Hải đặt mười quyển võ lâm ở phía ngoài cùng, chỉ để hai quyển Bikini ở bên trong.

Độ tuổi học sinh cấp ba rất cần thể diện, hầu hết đều muốn mua tạp chí Bikini, nhưng bọn chúng sẽ thấy xấu hổ khi đến mua, đây chính là nguyên nhân mà hắn tìm nơi hẻo lánh để buôn bán.

“Bí tịch võ công, hai đồng một quyển.”

Hà Tứ Hải dùng miếng vôi trắng viết lên đất vài chữ.

Sau đó lót quyển notebook xuống dưới mông, ngồi đợi học sinh tan học.

Hà Tứ Hải làm ca sáng trên công trường, từ 6 giờ sáng đến 4 giờ chiều, lúc này học sinh cũng đã sắp tan trường.

Quả nhiên, ngay lúc Hà Tứ Hải lật chưa hết một quyển tạp chí thì đã nghe thấy tiếng chuông tan học.

Sau đó rất nhiều học sinh tuôn ra từ trong trường.

Trước cửa trường học có rất nhiều sạp nhỏ được bày bán, lúc này đa phần học sinh đều muốn đi tìm đồ ăn để lát nữa còn tiếp tục tiết học buổi tối.

Nhưng những việc này không ảnh hưởng việc buôn bán của hắn.

“Bí tịch võ công, ông chú thật biết đùa.” Ba học sinh nhìn thấy chữ viết của Hà Tứ Hải thì hiếu kỳ chạy đến.

Hà Tứ Hải liếc nhìn mấy xâu đồ ăn trên tay bọn họ, tất cả đều là thịt, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng điều này cũng nói lên gia cảnh của bọn họ có điều kiện không tồi, nghĩa là bọn họ có tiền.

Vì vậy cười nói: “Thật sự là bí tịch võ công, tôi không lừa các cậu đâu. Mấy quyển này đều là sách báo chính quy của quốc gia, không tin các cậu cứ lật xem thử đi.”

Nói xong liền mở một số quyển Bikini lúc nãy ra.

Mấy học sinh cấp ba lập tức bị hấp dẫn, né né tránh tránh nhưng mắt vẫn cứ dán vào những mỹ nữ mặc Bikini trên cuốn tạp chí.

Cuối cùng ba học sinh cống nạp 21 đồng cho Hà Tứ Hải.

Bí tịch hai đồng một quyển, tạp chí Bikini năm đồng một quyển.

Hắn không lừa người, trên mặt đất viết bí tịch võ công hai đồng một quyển chứ không viết tạp chí Bikini hai đồng một quyển.

Hơn nữa, tất nhiên mỹ nữ phải “cao quý” hơn một chút.

Nam sinh ở độ tuổi 15 - 16 này đều mang Hormone “quái thú”.

Cho nên việc làm ăn của Hà Tứ Hải không cần phải tranh luận.

Rất nhanh đã bán xong, nhưng những nam sinh kia da mặt hơi mỏng, mua bí tịch võ công là chính còn Bikini chỉ là “thuận tiện”. Cũng không thèm nhìn qua một chút đã lập tức bỏ vào cặp chạy mất.

Cuối cùng Hà Tứ Hải thu được 159 đồng, số này đã trừ đi 1 đồng mua nước khoáng. Số tiền này đã gần bằng tiền lương một ngày làm ở công trường của hắn.

Đến lúc đứng dậy chuẩn bị đi về mới phát hiện quyển Notebook đang lót dưới mông.

Hắn bỗng lộ ra vẻ ảo não, vừa nãy tại sao không nói nó thành “Vô Tự Thiên Thư” rồi đem bán với giá mười đồng chứ?

Bìa bên ngoài của bản Notebook này có màu vàng, gáy sổ đóng bằng chỉ, có phong cách cổ xưa, gọi là “Vô Tự Thiên Thư” là hoàn toàn chuẩn xác.

Nghĩ lại thì cũng thôi, mang về dùng làm sổ ghi chép cũng được.

Thế là cất nó vào trong túi, thuận tiện ăn một phần ăn rẻ nhất ở bên đường, cơm rang trứng chỉ cần 5 đồng, uống thêm ba bát súp trứng gà miễn phí, lúc này mới tiếp tục đi về phòng trọ.

Chỗ ở của Hà Tứ Hải nằm ở Thang trung thôn, diện tích phòng chỉ có 10m2, một tháng 150 đồng.

Trở về phòng, ném quyển Notebook lên giường, móc tiền trong túi ra đếm thử.

Bán sách kiếm được 160, trong túi ban đầu có 20, như vậy tổng cộng là 180, lại trừ nước suối và tiền cơm thì còn lại 174 đồng.

Hà Tứ Hải đếm ba lần, xác nhận không có sai sót. Xem ra phải nghĩ biện pháp để kiếm đủ 200 đồng, gom tất cả nạp vào thẻ ngân hàng.

Hắn cũng không dám cất tiền trong phòng trọ, đã từng bị trộm đến thăm ba lần rồi, mà cái lần cuối cùng kẻ trộm còn để lại cho hắn nửa bao thuốc lá, đáng tiếc là hắn không hút thuốc, thành ra nhọc lòng tên trộm kia rồi.

Hà Tứ Hải thuận tay cầm quyển Notebook lên, kiếm được cây bút bi ở trong khe của ngăn kéo, mở nắp bút ném đi chuẩn bị ghi sổ sách.

Nhưng lúc hắn lật xem quyển Notebook thì phát hiện bên trên có chữ viết.

Không, nói chính xác hơn là có hình.

------

Dịch: MBMH Translate

Chương sau