Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Rượu màu đỏ nhạt, quả nhiên là người đến từ thành phố lớn… Ánh mắt của Lumian cuối cùng rơi lên trên ly rượu trong tay quý cô kia.

Rượu màu đỏ nhạt là loại rượu được ủ từ quả anh đào ngâm qua muối và đường, cho dù màu sắc hay mùi vị đều rất được các quý cô hoan nghênh, đương nhiên, cũng có thể dùng loại quả thích hợp khác để thay thế quả anh đào, về mùi vị sẽ có chút khác biệt, nhưng không phải quá lớn.

Đây là một trong số ít loại rượu chất lượng mà quán rượu lâu năm của thôn Cordu này có thể sản xuất ra, sở dĩ bọn họ sẽ có được là bởi vì sau khi phu nhân Puares đi đến tỉnh phủ Bigor một lần đã yêu thích rượu có màu đỏ nhạt này.

Phu nhân Puares là vợ của Bayost thẩm phán lãnh địa kiêm quan hành chính bản địa, tổ tiên là quý tộc, vào thời đại Russell Đại Đế không có tước vị.

Nàng đồng thời cũng là nhân tình của Guillaume Bene linh mục giáo xứ, người trong thôn biết được chuyện này không nhiều, Lumian chính là một trong số đó.

Lumian thu hồi tầm mắt, đi về phía quầy bar.

Ở đó có một người đàn ông mặc áo sơ mi bằng vải lanh và quần dài cùng màu, mái tóc xù của hắn không dày lắm, hơi lộn xộn, bởi vì làm việc quanh năm cho nên mấy chỗ như khóe mắt, bên miệng, trên trán đều có vài nếp nhăn.

Người này đúng là ba của Raymond, Pierre Craig.

Lại một Pierre.

Do đó Lumian mới có thể nói giỡn trước mặt đám người Leah, Ryan rằng nếu như ở trong quán rượu gọi một tiếng Pierre, chí ít có một phần ba số người sẽ đáp lời.

Khi người trong thôn nhắc đến những Pierre, Guillaume này sẽ tăng thêm từ giới hạn ai của nhà ai, bằng không vốn không phân biệt rõ được.

Không ít gia đình, ba và con vẫn cùng tên, cũng gọi là Pierre hoặc là Guillaume, các bạn hàng xóm chỉ có thể thêm “Già”, “Lớn”, “Nhỏ”  để phân biệt.

“Ba, sao không đến quảng trường trong thôn tán gẫu với những người khác vậy? Raymond đi đến bên cạnh ba mình.

Những người đàn ông trong thon thích nhất tụ tập ở dưới gốc cây du chỗ quảng trường hoặc trong nhà người khác, chơi xúc xắc, chơi bài, chơi cờ, thảo luận đủ loại lời đồn đại – đến quán rượu cần phải tiêu tiền.

Pierre Craig nâng ly rượu nho màu đỏ lên, nghiêng đầu liếc nhìn cậu con trai thứ hai của mình:

“Chờ một lát nữa, có lẽ hiện giờ ở trên quảng trường không có ai cả.”

Đúng vậy, những người đàn ông trong thôn này đều đi đâu cả rồi? Lumian lập tức hơi nghi hoặc.

Mới vừa rồi khi ở quảng trường, hắn không nhìn thấy một bóng người nào.

“Chú, ta tìm ngươi muốn hỏi chút chuyện.” Lumian gọn gàng dứt khoát nói.

Pierre Craig hơi cảnh giác:

“Trò đùa dai mới sao?”

Câu chuyện “Sói đến đây” thật sự có căn cứ hiện thực mà… Lumian nghiêng đầu, ra hiệu Raymond mở miệng.

Raymond sắp xếp lại từ ngữ nói:

“Ba, truyền thuyết phù thủy ba kể cho ta nghe rốt cuộc xảy ra trước kia bao lâu? Câu chuyện chín con bò mới có thể kéo được quan tài ấy.”

Pierre Craig ực ực uống một ngụm rượu nho, nghi ngờ nói:

“Hỏi chuyện này làm gì?

“Đây là khi ta còn nhỏ, ông nội ngươi kể cho ta nghe.”

Tỉnh Leiston chỗ thôn Cordu và tỉnh Olive, tỉnh Suchite gần đó đều là phía nam nước cộng hòa Intis, là nơi sản sinh ra giống nho nổi tiếng, rượu nho nơi này càng là loại kém chất lượng vô cùng rẻ, mùa thu hoạch nào đó, mọi người thậm chí có thể lấy rượu nho làm nước uống.

Raymond nghe được thất vọng một trận, bởi vì ông nội hắn đã sớm qua đời.

Đúng lúc này, Pierre Craig lại bồi thêm một câu:

“Ông nội ngươi nói là khi hắn còn nhỏ đã tận mắt nhìn thấy, kể từ sau đó hắn cứ sợ con chim cú, lo lắng sẽ bị sinh vật tà ác này mang linh hồn đi.”

Ánh mắt của Lumian và Raymond đồng thời sáng ngời lên.

Lại thật sự có manh mối.

Truyền thuyết về người phù thủy kia lại là chuyện do những người khác tự mình trải qua?

“Ông nội có nói người phù thủy kia vốn ở đâu, sau này được nâng đến đâu mai táng không?” Raymond hỏi tới.

Pierre Craig lắc đầu:

“Ai sẽ quan tâm đến chuyện này chứ?”

Lumian thấy Raymond còn định hỏi thêm gì nữa, giơ tay vỗ vai hắn, lớn tiếng nói:

“Nên đi ra bờ sông.”

Raymond đang định theo Lumian rời đi, Pierre Craig đột nhiên nhớ ra một chuyện:

“Đợi chút, Raymond, hai ngày nữa ngươi phải đi làm người canh đồng, ta nói một vài chuyện quan trọng cho ngươi.”

“Người canh đồng” là người phụ trách tuần tra đồng cỏ cao nguyên và tình hình xung quanh thôn trang, đề phòng có người chăn thả ở chỗ cấm chăn nuôi hoặc để mặc cho súc vật phá hư mạ non.

Lumian không nghe cùng, đi đến nhà vệ sinh ở bên cạnh quán rượu.

Lúc đi ra, hắn cố ý đi qua chỗ cô gái đang uống rượu màu đỏ nhạt, không nhìn rõ độ tuổi kia.

Tuy rằng hắn sẽ không làm ra hành động bắt chuyện này, nhưng định tiến hành quan sát trước, tìm kiếm đủ chi tiết, chờ thời cơ đến rồi, nói không chừng có thể phát huy ra công dụng nào đó, giống như hắn lợi dụng đám người Leah, Ryan phá vỡ hiện trường yêu đương vụng trộm của linh mục giáo xứ vậy.

Lén lút quét qua vài lần, Lumian chuẩn bị vòng qua góc này đi ra ngoài cửa quán rượu chờ Raymond.

Đúng vào  lúc này, quý cô mặc váy dài màu da cam, khí chất lười nhác kia ngước đầu lên.

Ánh mắt của Lumian còn chưa kịp thu hồi về đã vừa vặn đụng phải tầm mắt của đối phương.

Trong lúc này, lấy mặt dày của Lumian đều hơi xấu hổ.

Đủ loại ý niệm lập tức hiện lên ở trong đầu hắn:

Ta nên học tập linh mục giáo xứ, quan hành chính, tiện thể ca ngợi sắc đẹp của nàng, từ quan sát biến thành bắt chuyện, hay tỏ vẻ ngây thơ, vội vàng xoay người rời đi đây…

Hắn vừa dứt khoát quyết định, quý cô kia lại cười khanh khách mở miệng:

“Gần đây ngươi thường xuyên nằm mơ?”