Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đây là tượng trưng cho Mặt Trời Vĩnh Hằng.

Phía sau thánh đàn, chỗ cao trên vách tường có hai cửa sổ bằng kính được khảm một chút giấy thếp vàng, mỗi ngày khi mặt trời nhô lên, tia sáng sẽ từ nơi đây soi sáng lên thánh huy.

Vị trí đối lập với bên này, phía tây nhà thờ cũng có hai cửa sổ bằng kính tương tự, dùng để hứng lấy tia sáng lúc trời chiều.

Bởi vì không phải là nghi thức chính thức của giáo hội mà là lễ mừng truyền thống trong dân gian, cho nên linh mục giáo xứ Guillaume Bene không xuất hiện, lấy quan hành chính Bayost đại diện chủ trì.

Ava vẫn kiểu trang điểm tinh linh mùa xuân đứng ở bên cạnh hắn, âm thanh nhạc cụ như tiếng sáo, đàn lia vang lên, các thôn dân hát lên ca khúc ngợi ca mùa xuân, cầu mong được mùa.

Bọn họ chưa từng tập luyện, tiếng ca không hề đều đặn, thậm chí còn có người vừa hát vừa nhảy, khiến tình hình có vẻ rất náo nhiệt.

Miệng Lumian khép mở, nhưng không phát ra âm thanh, tỏ vẻ ta chỉ làm cho có lệ, nhưng Aurora ở bên cạnh hắn lại hát rất tập trung, chỉ có điều không phải cầu mong được mùa, mà nhân cơ hội chơi đùa một chút, âm bổng cao vút.

Bởi vì chỉ làm cho có lệ, do đó Lumian rất rảnh rỗi liếc nhìn xung quanh.

Hắn không phát hiện ra biểu hiện của các thôn dân có gì đó khác lạ, theo bản năng ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bức tranh vầng mặt trời vàng rực chói lọi ở trên đỉnh đầu.

Đột nhiên, Lumian biết vì sao mình luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Rất nhiều người trong thôn đã thật lâu rồi không ca ngợi vầng mặt trời!

Đối với một thôn trang lấy tín ngưỡng Mặt Trời Vĩnh Hằng làm chủ, có lẽ trong sinh hoạt hàng ngày thường xuyên xuất hiện những lời nói như “Ca ngợi vầng mặt trời”, “Thần của ta Cha của ta”, nhưng Lumian hồi tưởng lại khoảng thời gian này, phát hiện mình rất ít nghe thấy!

Là một tín đồ nửa vời, thật ra bình thường hắn cũng không nói lời nói tương tự, cộng thêm đã đắc tội linh mục giáo xứ, có một khoảng thời gian không đến nhà thờ tham dự hoạt động gì, do đó trước đó cũng không biết là có vấn đề gì, mãi cho đến hôm nay, đứng ở trong nhà thờ trang nghiêm, trong hoàn cảnh ánh vàng treo cao, hắn mới đột nhiên nhận thấy khác lạ.

Ngay sau đó, nội dung của bức thư cầu cứu đã được hắn phục dựng lại hiện lên trong đầu:

“Bọn ta cần phải nhanh chóng nhận được trợ giúp.”

“Người xung quanh càng ngày càng kỳ quái.”

Người xung quanh càng ngày càng kỳ quái… Khoảnh khắc này, Lumian có lý giải và tán thành càng sâu hơn với câu nói này.

Hắn lại liếc nhìn bốn phía, muốn tìm thấy bóng dáng của những người xứ khác như Leah.

Nhưng hình như mấy người Ryan không tới quan sát lễ mừng Mùa Chay.

“Thật đúng là, khi nên xuất hiện lại không xuất hiện…” Lumian lẩm bẩm trong lòng.

Hắn giả bộ như không phát hiện ra điều gì, phát ra âm thanh, gia nhập hợp xướng.

Đợi đến khi tiếng ca ngừng lại, lễ mừng kết thúc, hắn ghé vào bên tai Aurora hạ thấp giọng nói:

“Về nhà trước, lát nữa ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Là người hộ tống tinh linh mùa xuân diễu hành, hắn còn phải tham dự một khâu cuối cùng của nghi thức, không thể rời đi trước giống như những người khác.

Hắn cũng không định cố tình xông ra nhà thờ, như vậy thật sự có thể khiến cho khác thường bùng nổ trước thời hạn.

Aurora như có đăm chiêu gật đầu:

“Được.”

Nàng không hỏi nhiều, cùng với phu nhân Puares và phần lớn thôn dân rời khỏi nhà thờ.

Không bao lâu, nơi đây chỉ còn lại những người trẻ tuổi đã tham gia lễ diễu hành chúc phúc và Ava là hóa thân của tinh linh mùa xuân.

Những kính dâng đã thu được trước đó, trừ bỏ một phần ném vào trong sông, toàn bộ đang được đặt ở bên cạnh Ava, mặt khác còn có các loại đồ vật như cỏ chăn nuôi, rìu, xẻng, roi, gậy đuổi ngỗng mang ý nghĩa tượng trưng.

Tiếp theo, đám người Lumian chỉ cần chờ đợi một người từ bên ngoài nhà thờ đi vào tuyên bố đưa tinh linh mùa xuân rời đi là có thể vây quanh Ava và lấy vòng nguyệt quế, vòng cổ, nhánh cây, lá cây ở trên người nàng.

Trong quá trình này, bọn họ cần phải lưu lại một lỗ hổng, tạo điều kiện cho tinh linh mùa xuân thoát khỏi thân thể của Ava.

Cũng chỉ trong thời gian hai ba mươi giây, cửa nhà thờ truyền đến một trận tiếng bước chân.

Lumian theo bản năng nhìn ra, thấy được hai người.

Một người là người chăn cừu Pierre Berry đặc biệt vội vàng trở về để tham gia Mùa Chay, hắn gầy yếu với hốc mắt hơi lõm xuống, khoác áo khoác dài màu nâu đậm có mũ trùm đầu, bên hông buộc sợi dây thừng, dưới chân đeo đôi giày da màu đen thật mới.

Khác với trước đó, mái tóc đen bóng dầu của hắn giống như đã được gội, thoạt nhìn coi như sạch sẽ và mềm mại, phần râu xồm xoàm cũng được xử lý sơ qua, không chỉ không còn dài như trước, hơn nữa chỉnh tề rất nhiều.

Lúc này, đôi mắt màu lam của hắn vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt như trước.