Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Nếu như thật sự có điện trả lời, vậy ta và Aurora sẽ quang minh chính đại đi theo con đường cửa thôn xuống núi, nếu như không có, ừm… ngày mai chính là Mùa Chay, ngày kia mọi người vẫn còn đang chơi hội, sẽ không chú ý nhiều như vậy, có thể để Aurora đi tìm phu nhân Puares mượn con ngựa con của nàng, đến bãi chăn nuôi gần núi cao chơi, như vậy không cần phải xuống núi, không giống như phải rời khỏi Cordu, chắc sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý của đám người điều tra, đến lúc đó, có thể đi theo một con đường nhỏ nguy hiểm ở bên kia rời khỏi núi…”

“Đó vốn không được coi là con đường, giữa chừng bị chặn vài chỗ, cho dù những người chăn cừu đều không thừa nhận dựa vào nó là có thể đi được xuống núi, nhưng mà, lấy năng lực hiện giờ của ta, thông qua nó hoàn toàn không có vấn đề gì, còn Aurora biết vu thuật, có thể bay một khoảng cách, chắc chắn còn thoải mái hơn ta…”

“Như vậy có hy vọng thật lớn giấu giếm được ánh mắt của đám người điều tra…

Sau khi trở thành thợ săn, rất nhiều chuyện trước kia không thể làm hiện giờ đều có thể hoàn thành, như vậy khiến cho Lumian tin tưởng thật lớn, khiến cho hắn nhanh chóng định ra phương án.

Trong lòng hắn theo đó trở nên bình tĩnh, toàn thân trầm ổn không ít, giấc ngủ tiếp theo rất kiên định.

Buổi sáng hôm sau, Lumian rời giường từ sớm, bận rộn lu bu ở trong phòng bếp.

Nghĩ đến bản thân đã trở thành người phi phàm, nghĩ đến sắp cùng chị gái rời khỏi thôn Cordu tràn ngập khác thường này, tâm tình của hắn trở nên tương đối tốt, thậm chí còn bị kích thích hát ca.

Khi Aurora xuống cầu thang, trên bàn đã bày hai chén mì sốt thịt băm.

“Sao ngươi biết ta sắp rời giường?” Nàng vui mừng hỏi.

Lumian cười nói:

“Ta nghe thấy phòng vệ sinh có động tĩnh mới bắt đầu nấu mì.”

Cùng lúc đó, hắn thì thầm trong lòng:

Ngươi quả nhiên giống như trước kia, sau khi tỉnh ngủ sẽ có một đoạn thời gian ở trong trạng thái mơ hồ, kể cả chuyện này đều không nghĩ đến.

Aurora gật đầu, ngồi vào bên cạnh bàn ăn, vừa giống như thuận miệng hỏi:

“Nửa đêm hôm qua, con cú mèo kia lại bay đến nữa?”

“Đúng thế.” Lumian biết rõ là do chị gái phát hiện mình nửa đêm không ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cũng may mắn có con cú mèo kia xuất hiện, bằng không hắn còn không biết nên giải thích như thế nào.

Cũng không thể nói vì hưng phấn quá mức sau khi trở thành người phi phàm đúng không?

Nói như vậy, sẽ không thiếu ăn dạy dỗ lại lần nữa của chị gái.

Nhưng mà Lumian không định giấu giếm chuyện này với chị gái quá lâu, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến quyết định trên rất nhiều chuyện của Aurora.

Hắn chuẩn bị ngày kia khi cố tình thoát khỏi Cordu sẽ nói chuyện này cho chị gái, miễn cho nàng còn cần phải phân tâm chú ý đến mình.

Đến lúc đó, dưới tình thế gấp gáp, Aurora cũng không rảnh để dạy dỗ hắn.

“Con cú mèo kỳ quái…” Aurora khẽ nhíu mày, tỏ vẻ nghi hoặc.

Nàng cũng không rõ con cú mèo kia rốt cuộc định làm cái gì, mỗi lần nó đều chỉ đến nhìn xem.

Lumian hút mì sợi, đợi đến khi ăn gần xong mới nói với Aurora:

“Nếu như thật sự có điện trả lời, tối hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi thôn Cordu, đi con đường xuống núi bình thường kia.”

“Nếu như không nhận được điện trả lời, sáng mai ngươi đi tìm phu nhân Puares mượn con ngựa nhỏ, chúng ta đến bãi chăn nuôi trên núi cao gần nhất, ta biết nơi đó có một con đường nhỏ có thể đi xuống núi, mà những người điều ra này chắc chắn không rõ ràng.”

Aurora dùng ngón tay đùa nghịch lọn tóc, cẩn thận ngẫm nghĩ.

Một lát sau, nàng nở nụ cười nói:

“Có thể, khả năng thành công của kế hoạch này tương đối cao.”

Nàng lập tức chậc chậc nói:

“Em trai ngu ngốc của ta trưởng thành.”

Lumian vui sướng một trận, hơi đắc ý.

Sau bữa sáng, hắn lấy cớ muốn nhìn xem Ava có chuẩn bị sẵn sàng tinh linh mùa xuân tuần hành chúc phúc không, rời khỏi tòa nhà hai tầng kiểu có tầng hầm, đi thẳng đến chỗ quán rượu lâu năm.

Sau khi trở thành người phi phàm, hắn thật sự muốn biết rõ càng nhiều thông tin hơn.

Mà cô gái kia đã nói, sẽ nói cho hắn biết!

Đi đến chỗ cách quán rượu lâu năm không xa, Lumian nhìn thấy một người quen đang đi từ phía đối diện đến.

Đó là Ponce Bene mặc áo sơ mi cotton và áo khoác ngắn màu xanh lam đậm, em trai của linh mục giáo xứ.

“Chỉ có một mình thôi…” Lumian nghĩ đến lần trước bị Ponce Bene mang theo tay đấm đuổi suốt nửa thôn, trên mặt không nhịn được nở nụ cười tươi xán lạn.

Hắn vừa đạt được sức mạnh siêu phàm vốn nóng lòng muốn thử, muốn tìm người luyện tập cùng.

“Chào, con riêng của ta.” Lumian bắt đầu chào hỏi: “Không được cho phép của ba, sao ngươi dám một mình ra cửa hả?”

Hắn định chọn giận Ponce Bene, để cho đối phương chủ động tấn công, không bỏ chạy trước.

Ponce Bene nghe tiếng nhìn lại, thấy được hắn.