Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

Mà một khi thật sự xảy ra chuyện, việc hắn có thể làm chỉ có hạn.

 

Hắn chỉ là một người bình thường thân thể rắn chắc chút đầu óc coi như linh hoạt.

 

Các ý tưởng hiện lên, lại rơi rụng toàn bộ, Lumian khẽ thở hắt ra, rời giường, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt sơ qua.

 

Sau đó hắn cởi áo khoác màu nâu kiểu jacket ra, tự ném mình vào trong ổ chăn còn chưa nóng.

 

Trên núi vào đầu tháng tư, thời tiết vẫn hơi lạnh

 

 

Trong mơ màng, Lumian giống như nhìn thấy một màn sương mù màu xám.

 

Chúng nó tràn ngập bốn phía, khiến mọi thứ ở nơi xa hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

 

Thần trí của Lumian trở nên mơ hồ, cho dù hắn tiến lên theo phương hướng nào thì vẫn đi rất xa trong màn sương mù màu xám, cuối cùng đều sẽ trở lại một nơi:

 

Phòng ngủ của hắn.

 

Phòng ngủ do một chiếc giường ngủ với bốn món đồ màu trắng, bàn gỗ đặt ngang trước cửa sổ và ghế dựa, giá sách, tủ quần áo các thứ tạo thành.

 

 

Phù, Lumian mở mắt ra.

 

Ánh mặt trời buổi bình minh xuyên thấu qua lớp rèm cửa sổ màu lam không dày lắm, chiếu sáng nửa phòng ngủ.

 

Lumian ngồi dậy, kinh ngạc nhìn xem hình ảnh kỳ lạ này, có một ảo giác mình vẫn còn đang nằm mơ.

 

Hắn lại mơ thấy giấc mơ kia.

 

Mơ thấy màn sương mù màu xám vĩnh viễn không tiêu tán đó.

 

Hắn đưa tay day hai bên huyệt thái dương, khẽ lẩm bẩm:

 

“Gần đây mơ thấy càng thường xuyên, gần như mỗi ngày đều sẽ mơ…”

 

Nếu như không phải giấc mơ này không mang đến ảnh hưởng gì không tốt, Lumian tuyệt đối sẽ không trấn định như lúc này.

 

Đương nhiên, nó cũng không mang đến ảnh hưởng gì tốt đẹp.

 

“Thật hy vọng nó cất giấu kỳ ngộ nào đó…” Lumian nói thầm một câu, xoay người xuống giường ngủ.

 

Hắn vừa mở cửa phòng, đi ra ngoài hành lang, đã nghe thấy có tiếng động truyền ra từ trong phòng Aurora.

 

Thật sự vừa khéo… Nụ cười hiện lên trên mặt Lumian.

 

Đột nhiên có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, hắn lùi về sau một bước, đứng ở bên cạnh cửa phòng.

 

Chờ cánh cửa phòng ngủ của Aurora mở ra, Lumian nhanh chóng nâng tay phải lên, đặt bên huyệt thái dương, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ.

 

“Có chuyện gì vậy?” Aurora chú ý đến một màn này.

 

Thành công! Lumian hét lên trong lòng, tỏ vẻ nỗ lực ổn định trạng thái bản thân.

 

“Ta lại mơ thấy giấc mộng kia.” Hắn thấp giọng đáp.

 

Mái tóc màu vàng của Aurora đang tùy ý buông xõa, trên mặt dần dần hiện lên một chút vẻ sầu lo:

 

“Phương án lần trước không có tác dụng sao…”

 

Nàng ngẫm nghĩ một chút lại nói:

 

“Có lẽ… ta nên tìm một nhà thôi miên cho ngươi, nhà thôi miên chân chính, nhìn xem rốt cuộc là do nguyên nhân gì tạo thành.”

 

“Hạng người có được năng lực thần kỳ kia sao?” Lumian cố ý hỏi.

 

Aurora nhẹ nhàng gật đầu, dùng nó để thay cho câu trả lời.

 

“Một trong những người bạn qua thư của ngươi à?” Lumian không nhịn được hỏi thêm một câu.

 

“Ngươi quan tâm chuyện này làm gì? Ngẫm lại xem vấn đề của bản thân ngươi nên giải quyết như thế nào trước đã đi!” Aurora không trả lời thẳng.

 

Không phải ta đang suy nghĩ sao? Lumian nói thầm trong lòng.

 

Hắn thuận thế nói:

 

“Aurora, nếu như ta trở thành phù thủy, trở thành người nắm giữ sức mạnh siêu phàm, hẳn là có thể giải thích được bí mật trong giấc mơ, hoàn toàn kết thúc nó.”

 

“Ngươi đừng nghĩ nữa!” Aurora không chút do dự đáp lại.

 

Vẻ mặt nàng trở nên hiền hòa:

 

“Lumian, ta sẽ không lừa ngươi đâu, con đường này nguy hiểm lại đau khổ, nếu như không phải có lựa chọn khác, nếu như không phải thế giới này trở nên càng ngày càng nguy hiểm, ta tình nguyện làm một tác giả bình thường, sống cuộc sống thật vui vẻ.”

 

Lumian lập tức nói:

 

“Vậy để cho ta đến thừa nhận một chút nguy hiểm và thống khổ, ta tới bảo vệ ngươi, ngươi chỉ cần sống cuộc sống thật vui vẻ thôi, làm chuyện mình muốn làm.”

 

Lời nói này, hắn đã nghĩ đến thật nhiều lần ở trong lòng.

 

Aurora im lặng hai giây, nụ cười đột nhiên rộng mở:

 

“Ngươi đang kỳ thị phái nữ sao?”

 

Không cho Lumian có cơ hội trần thuật nữa, nàng nghiêm mặt nói:

 

“Vô dụng thôi, lựa chọn con đường này thì không có cơ hội để hối hận.”

 

“Được rồi được rồi, ta phải đi vệ sinh cá nhân, hôm nay ngươi ở nhà ngoan ngoãn học tập, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh thống nhất vào trường đại học.”

 

“Ngươi đã nói thế giới này trở nên càng ngày càng nguy hiểm, còn thi cử cái gì nữa chứ?” Lumian nói thầm.

 

Hắn cảm thấy việc quan trọng nhất trước mắt là nhận được sức mạnh, chứ không phải làm bài thi.

 

Aurora khẽ cười:

 

“Tri thức không khác nào sức mạnh cả hỡi cậu em trai thất học của ta.”

 

Lumian không lời nào để nói, chỉ có thể nhìn theo Aurora đi vào trong phòng vệ sinh.

 

 

Sau buổi trưa, trên quảng trường của thôn Cordu.

 

Từ xa Raymond Craig đã nhìn thấy Lumian Lee đang ngồi dưới gốc cây du, không biết suy nghĩ điều gì.

 

“Không phải ngươi nên ở nhà học bài sao?” Raymond đi tới, trong giọng nói rõ ràng mang theo cảm xúc hâm mộ.

 

Hắn là bạn của Lumian, chiều cao gần 1m7, mái tóc màu nâu, diện mạo phổ thông, trên mặt hơi đỏ.

 

Lumian ngước đầu lên, cười nói:

 

“Aurora chưa từng nói cho các ngươi sao? Thắt cổ cũng phải để cho người ta thở một hơi! Ta học lâu như vậy, dù sao cần nghỉ ngơi một chút.”

 

Buổi sáng hắn càng không ngừng suy nghĩ, mình có thể nhận được sức mạnh siêu phàm mà không thông qua Aurora không.

 

Việc này cần phải tìm, cần tìm manh mối, cần hắn chủ động đi điều tra.

 

Nghĩ đến sau cùng, hắn cảm thấy những câu chuyện có đề cập đến sức mạnh thần kỳ được truyền lưu trong thôn có thể cất giấu chân thật nào đó, cất giấu manh mối nhất định, bởi vậy hắn cố ý đến đây để chờ đợi Raymond.

 

“Nếu như ta là ngươi, nghỉ ngơi tối đa mười lăm phút.” Raymond dựa vào bên kia cây du nói: “Bọn ta không có một người chị gái đã đọc thật nhiều sách dạy cho bọn ta, sang năm ta phải đi học chăn cừu rồi.”

 

Lumian không để ý đến câu nói này, như có đăm chiêu nói:

 

“Ngươi nói tiếp truyền thuyết về phù thủy trước đó ngươi đã kể đi.”

 

Raymond không hiểu dụng ý của Lumian, nghi ngờ hồi tưởng lại:

 

“Phù thủy kia?”

 

“Trước kia trong thôn có một phù thủy, sau này hắn chết. Vào ngày chôn cất, có một con chim cú mèo bay từ bên ngoài phòng đến, nó đậu mãi ở trên đầu giường, cho đến khi thi thể được khiêng đi thì nó mới bay đi.”

 

“Sau đó quan tài trở nên thật nặng, cần tổng cộng chín con bò mới kéo đi được.”

 

“Trước kia là bao lâu trước kia?” Lumian hỏi tới.

 

Raymond trở nên mờ mịt:

 

“Sao ta biết được chứ, câu chuyện này do ba ta kể cho ta nghe mà.”