Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Còn chưa có.” Aurora lắc đầu.

Nàng ngược lại nói:

“Gần đây mạch nước ngầm mãnh liệt, trên luyện tập đánh lộn ngươi không thể thả lỏng chút nào được, ừm, buổi chiều ta luyện tập với ngươi.”

Lumian đang một thân đau nhức, nghe vậy âm thầm rên rỉ một tiếng.

Đột nhiên, một suy nghĩ thoáng hiện lên, hắn cố ý tỏ ra đau khổ nói:

“Không biết có phải gần đây luyện quá chuyên cần không, hôm nay cả người đều đau, Aurora, ặc, chị gái, xoa bóp giúp ta được không? Ngươi chuyên nghiệp nhất!”

“Cũng được.” Aurora nhẹ nhàng gật đầu.

Đến buổi tối, chị gái mát xa giãn cơ cộng thêm nghỉ ngơi đầy đủ khiến thân thể Lumian cơ bản khôi phục.

Trước khi đi ngủ, hắn đặt ba bông hoa dẻ đỏ và bột phấn lá cây bạch dương đựng ở trong lọ lên trên bàn trước cửa sổ.

Liếc mắt nhìn chúng nó thật sâu, Lumian vừa chờ mong lại hơi khẩn trương chui vào trong ổ chăn.

Phản ứng đầu tiên sau khi Lumian tỉnh dậy trong màn sương mù màu xám không phải là kiểm tra tình huống thân thể của bản thân, mà đột nhiên ngồi dậy, nhìn lên trên cái bàn đặt trước cửa sổ.

Ba đóa hoa dẻ đỏ và bình thủy tinh đựng bột phấn của lá cây bạch dương đang lẳng lặng nằm yên ở nơi đó, đón lấy một chút tia sáng xuyên qua lớp sương mù dày đặc trên trời cao.

“Nàng thật sự đưa các nguyên liệu phụ vào được…” Lumian nhẹ nhàng thở ra, xoay người xuống giường, hoạt động thân thể.

Hắn mừng rỡ phát hiện, đau đớn ở chỗ cổ và phía sau lưng đã hoàn toàn biến mất, chỗ khó chịu trong cơ thể cũng giống như thế.

“Quả nhiên, hiện thực khỏe mạnh, cảnh trong mơ cũng khôi phục theo, tuy rằng vết thương giữa hai bên không hề ngang nhau…” Lumian bước nhanh đến trước tủ quần áo có tấm gương toàn thân, cởi quần áo nửa người trên ra, xem xét toàn diện bản thân.

Năm dấu tay lộ ra màu đỏ như máu kia, xanh đen sưng lên thật to và từng cục máu bầm, tất cả không biết tung tích.

Điều này khiến cho Lumian không nhịn được hoài nghi việc săn giết quái vật phi phàm vào tối hôm qua chỉ là một giấc mơ của mình.

Còn may, món đồ màu đỏ thẫm được đựng ở trong bao vải kia, của cải nhiều thêm mấy đồng tiền đồng so với trước và cây súng săn để ở bên cạnh đồng thời chứng minh chân thật của trải nghiệm đó.

Cả trái tim của Lumian yên ổn xuống, xách cái túi đựng món đồ màu đỏ thẫm, đựng số tiền lớn đó, rời khỏi phòng ngủ, xuống thẳng tầng một, xách một bình rượu quả nho đỏ, lục một cốc dùng để uống bia, cầm lọ húng quế trở về.

Đương nhiên, hắn không quên mang theo các dụng cụ học tập như ống đong, cái cân loại nhỏ đã mua khi Aurora dạy mình học bài.

Nhìn bàn học bày đầy đồ, hắn lập tức hơi kích động, lại không thể ngăn chặn nổi xuất hiện một chút khẩn trương.

Tất cả đồ đạc đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn điều phối ma dược nữa!

Ma dược không phải là đồ uống, còn càng nguy hiểm hơn cồn, thoáng có vấn đề sẽ khiến cho người dùng nó bỏ mạng hoặc dị biến trở thành quái vật.

Lumian hít vào một hơi rồi lại thong thả thở phào ra, sau đó sử dụng cốc đong, đổ 80 ml rượu quả nho đỏ vào trong cốc dùng để uống bia.

Hắn theo thứ tự bỏ vào đó 10 gram húng quế, 5 gram bột phấn lá cây bạch dương và một đóa hoa dẻ đỏ.

Cả quá trình không hề xuất hiện bất cứ khác thường nào, so với lúc trước thì chất lỏng màu đỏ bên trong cốc bia chỉ nhiều hơn một chút cặn, một đóa hoa tươi đang lơ lửng.

Ngay sau đó, Lumian nâng cái túi ở bên cạnh bàn tay lên, tập trung nhìn món đồ màu đỏ thẫm trơn trượt vào trong cốc bia.

Trong im hơi lặng tiếng, đống màu đỏ thẫm kia giống như nhanh chóng bị hòa tan, nhưng lại giống như toàn bộ chất lỏng xung quanh bị hút vào trong cơ thể nó.

Có bọt khí ục ục bốc lên, màu đỏ như máu nhuộm đẫm cả cái cốc, không biết từ khi nào đóa hoa dẻ đỏ kia đã tan rã.

“Cái này là ma dược thợ săn?” Lumian nuốt nước miếng, bưng cốc bia lên.

Sức mạnh siêu phàm hắn đau khổ truy tìm đã gần ngay trước mắt.

Không do dự, Lumian điều chỉnh hô hấp, bình ổn cảm xúc, hơi ngửa đầu, trực tiếp uống ma dược.

Ực ực ực, chóp mũi hắn giống như có mùi máu tươi gay mũi chui vào, bên tai như hơi có ảo giác thính giác.

Vừa uống ma dược xong, đặt cái cốc xuống, hắn lập tức cảm nhận được đau đớn, đau đớn đến từ mỗi một chỗ trong cơ thể.

Nó mãnh liệt như thế, vì vậy khiến Lumian hoài nghi thứ mình uống vào có phải là một mồi lửa không, mồi lửa kia đang thiêu đốt thực quản, dạ dày, trái tim, phổi, ruột non, đại tràng và tất cả mạch máu của bản thân.

Cùng lúc đó, chỗ yết hầu của hắn còn có mùi rỉ sắt nồng đậm khuếch tán ra.

Nhớ kỹ lời cô gái kia nói, hắn cố hết sức kiểm soát tinh thần, không để cho mình trực tiếp ngất đi, nếu không thật sự tương đương với hắn bị ma dược chiến thắng, hậu quả có thể nghĩ.