Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

Quán rượu lâu năm ở thôn Cordu.

 

Lumian vừa đến gần quầy bar đã nói với Morris Bene ông chủ quán rượu kiêm bartender:

 

“Người phụ nữ xứ khác kia đang ở trong căn phòng kia ở trên tầng sao?”

 

Bản thân quán rượu lâu năm cũng là khách sạn duy nhất ở trong thôn, trên tầng hai có sáu phòng có thể cung cấp nghỉ lại.

 

Morris Bene không béo lắm, cũng không khôi ngô, tóc đen mắt màu lam giống như phần lớn thôn dân, đặc điểm lớn nhất là cái mũi luôn đỏ, cái này là do thường xuyên uống rượu mang đến.

 

Hắn là tộc nhân của linh mục giáo xứ Guillaume Bene, nhưng quan hệ không hề gần gũi, thuộc dạng anh em họ bà con xa.

 

“Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?” Morris Bene thật hiếu kỳ hỏi lại: “Người phụ nữ đến từ thành phố lớn kia sẽ để ý đến ngươi một anh nông dân quê mùa sao?”

 

Hắn mang biểu cảm tìm tòi nghiên cứu rõ ràng trên mặt, có hứng thú nồng nhiệt với quan hệ không bình thường giữa nam nữ.

 

“Bản thân ngươi cũng không phải là dân quê sao, đi chân trần chê người không mang giày?” Lumian cười nhạt, sau đó tùy tiện bịa ra một lý do: “Tối hôm qua người phụ nữ kia đã làm mất đồ, sáng nay ta tìm được, nên đến đưa cho nàng.”

 

“Vậy sao?” Morris Bene tỏ vẻ hoài nghi với uy tín của Lumian.

 

Tên này trong mười câu có đến tám câu bịa ra.

 

“Bằng không thì sao? Ngươi cảm thấy nàng có thể coi trọng ta à?” Lumian nói năng hùng hồn.

 

“Cũng đúng.” Morris Bene bị thuyết phục: “Nàng ở trong căn phòng bên cạnh quảng trường, đối diện phòng vệ sinh.”

 

Nhìn theo Lumian đi lên cầu thang, ông chủ quán rượu này vừa lau chùi ly rượu, vừa thì thầm nho nhỏ:

 

“Cũng không phải không có khả năng, có nhiều khi, người đều muốn nếm thử khẩu vị mới…”

 

Lời nói thầm của hắn vừa khéo để cho Lumian nghe thấy.

 

 

Trên tầng hai của quán rượu, Lumian đi trong lối đi nhỏ tăm tối tìm được phòng vệ sinh duy nhất, sau đó nhìn thấy bên trên tay nắm cửa màu đồng thau của cánh cửa gỗ màu đỏ sậm có treo một tấm thẻ bài bằng giấy màu trắng.

 

Trên đó dùng ngôn ngữ Intis viết rằng:

 

“Đang nghỉ ngơi,”

 

“Xin đừng quấy rầy.”

 

Lumian cúi đầu nhìn vài giây, hắn không vội vã tiến lên, ngược lại lùi về sau hai bước, đứng dựa vào tường.

 

Hắn định ở chỗ này chờ đợi quý cô kia ra cửa.

 

Cuộc sống lưu lạc trước kia đã dạy cho hắn, khi cơ hội xuất hiện phải vô cùng quyết đoán nếm thử, cố hết sức nắm chắc, không thể do dự chút nào, không thể nghĩ trước nghĩ sau, không thể để ý đến thể diện, không thể yếu đuối nhát gan, bằng không cơ hội nhất định sẽ trôi mất, bản thân rơi vào trong vòng tuần hoàn ác tính càng bi thảm hơn, mà khi cơ hội không xuất hiện, cần phải nhẫn nại, cần phải kiên trì, cần phải kiềm chế tất cả chờ đợi không dễ chịu.

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lumian đứng ở nơi đó, không hề phiền chán chút nào.

 

Nếu như thật sự có người đứng nhìn ở chỗ này, nếu không phải thỉnh thoảng hắn có khoa chân múa tay, chỉ sợ sẽ coi hắn giống như một bức tượng.

 

Cuối cùng, cánh cửa kia két một tiếng mở ra.

 

Quý cô kia thay một chiếc váy dài màu xanh viền trắng, mái tóc màu nâu xõa tung sau đầu được buộc lên.

 

Nàng dùng đôi mắt màu lam nhạt quét nhìn Lumian một giây, lại cúi đầu nhìn thẻ bài bằng giấy treo trên tay nắm cửa phòng, cười hỏi:

 

“Đợi bao lâu rồi?”

 

Nàng không hề kinh ngạc với sự xuất hiện của Lumian ở nơi đây.

 

Lumian tiến lên một bước nói:

 

“Chuyện này không quan trọng.”

 

Hắn nỗ lực để cho giọng điệu của mình bình thản, có vẻ không hề vội vàng gì.

 

“Ngươi có cái gì muốn hỏi sao?” Quý cô kia tương đối thẳng thắn hỏi.

 

“Cứ ở đây sao?” Lumian liếc nhìn xung quanh.

 

Quý cô kia mỉm cười đáp lại:

 

“Nếu như ngươi không để ý, ta cũng không để ý.”

 

Thật ra Lumian đã quan sát nơi đây, hiện giờ đám người Ryan, Leah vốn cũng ở nơi này hình như không có mặt, tầng hai quán rượu trừ bỏ mình và quý cô trước mặt ra thì không có ai khác nữa.

 

Hắn sắp xếp lại câu từ hỏi:

 

“Giấc mơ kia rốt cuộc cất giấu bí mật gì?”

 

Quý cô kia thất thanh cười nói:

 

“Chuyện này có lẽ do chính ngươi trả lời, chứ không phải đi hỏi ta.”

 

Nàng khựng lại một chút lại nói:

 

“Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ngươi có thể thu hoạch được sức mạnh siêu phàm nào đó ở nơi đó.”

 

Sức mạnh siêu phàm… Đầu tiên Lumian khẽ động trong lòng, lập tức nghi hoặc hỏi:

 

“Sức mạnh siêu phàm nhận được trong mơ có ý nghĩa gì?”

 

“Nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến hiện thực.”

 

Quý cô kia khẽ cười:

 

“Ở lĩnh vực siêu phàm, tất cả đều có khả năng.”

 

“Có lẽ, thật sự có thể ảnh hưởng thì sao?”

 

Sức mạnh siêu phàm do ta đau khổ tìm kiếm lại lấy phương thức như vậy xuất hiện ở trong cuộc sống của ta sao? Lumian trầm mặc.

 

Quý cô kia thu liễm biểu cảm, vẻ mặt nghiêm túc bổ sung thêm:

 

“Ta phải nhắc nhở ngươi một câu, nơi đó tràn ngập nguy hiểm, chết đi ở nơi đó, ngươi sẽ triệt để bỏ mạng.”

 

Thăm dò giấc mộng kia xuất hiện ngoài ý muốn sẽ khiến cho ta trong hiện thực bỏ mạng theo? Lumian không thể hiểu được, nhưng lựa chọn tin tưởng.

 

Cảnh trong mơ sương mù màu xám đã quấy nhiễu hắn nhiều năm này thoạt nhìn thật sự tương đối đặc thù, hai là chị gái Aurora đã từng nói, cẩn thận không gặp sai lầm lớn, tình nguyện coi vấn đề khó khăn một chút suy nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng một chút, cũng không thể lơ là, sơ ý.

 

Sau vài giây, hắn mở miệng:

 

“Nếu như ta không thăm dò thì sao, sẽ có hậu quả gì?”

 

“Về lý luận thì không có hậu quả gì cả, không có ai ép buộc ngươi.” Quý cô kia ngẫm nghĩ nói: “Nhưng ta không xác định theo thời gian trôi đi có phải nó sẽ phát sinh thay đổi hay không, mà chỉ cần xuất hiện biến hóa, khả năng tình huống bết bát sẽ cao hơn tình huống tốt.”

 

“Cao lên bao nhiêu?” Lumian hỏi tới: “90% so sánh với 10% sao?”

 

“Không, là 99,99% so sánh với 0,01%.” Quý cô kia nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của cá nhân ta, ngươi có thể không tin.”

 

Lumian lập tức rơi vào giãy giụa, ý niệm lộn xộn tuôn ra trong đầu:

 

“Gần đây ta càng ngày càng cảm thấy giấc mơ kia là tai họa ngầm, cho dù là lựa chọn kém cỏi nhất…”

 

“Nhưng nếu như thật sự muốn thăm dò, dưới tình huống không biết gì cả, khả năng xuất hiện ngoài ý muốn vô cùng cao…”

 

“Chờ Aurora thăm dò được tin tức nhất định từ chỗ những người bạn qua thư của nàng rồi lại thử xem sao?”

 

“Nếu như vậy, Aurora chắc chắn sẽ không đồng ý để cho ta có cơ hội thu hoạch sức mạnh siêu phàm từ cảnh trong mơ…”

 

“Ta điều tra chân tướng truyền thuyết chẳng phải vì đang tìm kiếm sức mạnh siêu phàm sao…”

 

“Làm như vậy quá nguy hiểm, thật sự sẽ dẫn đến cái chết…”

 

Nếu không, làm thăm dò bước đầu ở bên cạnh đống đổ nát cảnh trong mơ trước, không mạo hiểm xâm nhập? Như vậy cũng tương đương với đang thu thập tin tức…”

 

“Ừm, có thể nói lại những đối thoại mới vừa rồi cho Aurora, nhưng không thể nhắc đến khả năng có thể thu hoạch được sức mạnh siêu phàm…”

 

Sau khi các ý tưởng lắng đọng lại, Lumian nhìn quý cô ở đối diện, trầm giọng hỏi:

 

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

 

“Tại sao lại đưa cho ta lá bài tarot kia, tại sao lại cho ta cơ hội thăm dò cảnh trong mơ?”

 

Quý cô kia mỉm cười:

 

“Chờ ngươi giải đáp được bí mật của cảnh trong mơ, ta sẽ nói cho ngươi biết.”