Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 1. Người xứ khác

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Ta là một người thất bại, gần như không hề chú ý đến ánh mặt trời có xán lạn hay không, bởi vì không có thời gian.”

“Ba mẹ ta không thể ủng hộ cho ta, bằng cấp của ta cũng không cao, lẻ loi một mình trong thành phố tìm kiếm tương lai.”

“Ta tìm rất nhiều việc, nhưng đều không được nhận, có thể vì không có ai thích một người không biết nói chuyện, không thích giao lưu, cũng không biểu hiện ra đầy đủ năng lực.”

“Suốt ba ngày nay ta chỉ ăn hai ổ bánh mì, đói khát khiến ban đêm ta không thể đi vào giấc ngủ, may mắn chính là ta đã đóng tiền thuê nhà một tháng, còn có thể tiếp tục ở trong tầng hầm tăm tối đó không phải đi ra bên ngoài chống đỡ cơn gió rét lạnh lạ thường của mùa đông.”

“Cuối cùng, ta tìm được một công việc, gác đêm ở bệnh viện, gác đêm ở nhà xác.”

“Ban đêm ở bệnh viện còn lạnh hơn trong tưởng tượng của ta, đèn tường trên hành lang không được thắp sáng, khắp nơi đều thật lờ mờ, chỉ có thể dựa vào một chút tia sáng ở trong phòng hắt ra giúp cho ta nhìn thấy dưới chân mình.”

“Mùi ở đây rất khó ngửi, thường xuyên có người chết bị nhét trong túi đựng xác đưa tới, chúng ta phối hợp giúp hắn chuyển vào trong nhà xác.”

“Đây là một phần công việc thật tốt, ít nhất có thể giúp ta mua nổi bánh mì, thời gian rảnh rỗi vào ban đêm cũng có thể dùng để học tập, dù sao không có ai muốn đến nhà xác cả, trừ phi có thi thể cần đưa đến hoặc chở đi thiêu, đương nhiên,, ta còn chưa đủ tiền để mua sách, trước mắt cũng không thấy có hy vọng nào tích cóp được tiền.”

“Ta cần phải cảm ơn đồng nghiệp cũ của ta, nếu như không phải hắn đột nhiên nghỉ việc, có lẽ ta không thể nhận được một phần công việc này.”

“Ta ước gì có thể thay phiên trực ban ngày, hiện giờ luôn kiểu mặt trời mọc thì đi ngủ, ban đêm mới thức dậy, khiến cho thân thể của ta hơi yếu ớt, đầu của ta cũng thỉnh thoảng sẽ đau nhức.”

“Có một ngày, vận chuyển thi thể mang một thi thể mới đến.”

“Nghe người khác nói, người này chính là đồng nghiệp cũ đột nhiên nghỉ việc kia.”

“Ta thật hiếu kỳ về hắn, sau khi tất cả mọi người rời đi, ra kéo ngăn tủ, lặng lẽ mở túi đựng xác ra.”

“Hắn là một ông già, khuôn mặt vừa xanh vừa trắng, đầy nếp nhăn, dưới ánh đèn vô cùng tù mù có vẻ thật dọa người.”

“Tóc của hắn không nhiều, phần lớn đều bạc trắng, toàn bộ quần áo đều bị cởi hết, kể cả một mảnh vải đều không để lại cho hắn.”

“Đối với người chết không có người thân này, đội vận chuyển thi thể chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm thêm một khoản.”

“Ta nhìn thấy ở chỗ ngực hắn có một ấn ký kỳ quái, có màu xanh đen, dáng vẻ cụ thể ta không thể miêu tả được, ánh đèn lúc đó thật sự quá tối.”

“Ta đưa tay chạm vào ấn ký kia, không có gì đặc biệt.”

“Nhìn người đồng nghiệp cũ này, ta nghĩ, nếu như ta vẫn luôn tiếp tục như vậy, đợi đến già đi, có phải cũng giống như hắn không…”

“Ta nói với hắn, ngày mai ta sẽ đi cùng với hắn đến lò hỏa táng, tự mình đưa tro cốt của hắn đến nghĩa địa miễn phí gần đây, miễn cho những người phụ trách việc này ngại phiền toái, tùy tiện tìm một con sông hoang vứt xuống.”

“Như vậy ta sẽ phải hy sinh một giấc ngủ của buổi sáng, nhưng vẫn ổn, sắp đến chủ nhật rồi, có thể ngủ bù.”

“Nói xong câu nói kia, ta chuẩn bị đóng túi đựng xác lại, một lần nữa nhét nó vào trong ngăn tủ.”

“Ánh đèn trong phòng giống như càng tối hơn…”

“Sau ngày hôm đó, mỗi lần ngủ ta đều sẽ mơ thấy một màn sương dày.”

“Ta dự cảm không lâu sau sẽ phát sinh một số chuyện, dự cảm đến sớm hay muộn sẽ có vài thứ không biết có thể được gọi là người không đến tìm ta, không ai có thể bằng lòng tin tưởng ta, cảm thấy ta làm việc ở trong hoàn cảnh như vậy, tinh thần trở nên không quá bình thường, cần phải đi khám bác sĩ…”

Một vị khách nam giới ngồi trước quầy bar nhìn người kể chuyện đột nhiên dừng lại:

“Sau đó thì sao?”

Người đàn ông phái nam hơn ba mươi tuổi, mặc áo vải thô màu nâu và quần dài màu vàng nhạt, tóc ép thật phẳng, trong tay có một chiếc mũ dạ tròn màu tối sơ sài.

Thoạt nhìn hắn thật bình thường, giống như phần lớn mọi người trong quán rượu, tóc màu đen, ánh mắt màu xanh nhạt, khó coi, cũng không xấu xí, chỉ thiếu đặc thù rõ ràng.

Người kể chuyện trong mắt hắn là một người trẻ tuổi tầm mười tám mười chín tuổi, dáng người cao ráo, tứ chi thon dài, cũng là tóc ngắn màu đen, hai tròng mắt màu xanh nhạt, nhưng ngũ quan sâu sắc, có thể khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng.

Người trẻ tuổi nhìn ly rượu rỗng trước mặt mình, thở dài nói:

“Sau đó?”

“Sau đó ta đã từ chức quay về nông thôn, đến đây ba hoa với ngươi.”

Nói xong, nụ cười nở ra ở trên mặt hắn, nụ cười mang theo vài phần bỡn cợt.

Người đàn ông phái nam kia hơi ngẩn ra.

“Chuyện ngươi mới vừa kể là đang bịa ra?”

“Ha ha.” Xung quanh quầy bar bùng nổ tiếng ười.

Tiếng cười thoáng dừng lại, một người đàn ông trung niên gầy yếu nhìn vị khách trông có vẻ hơi xấu hổ kia nói:

“Người xứ khác à, ngươi đừng tin tưởng mấy câu chuyện của Lumian, chuyện mỗi ngày hắn kể đều không giống nhau, ngày hôm qua hắn vẫn là một tên xui xẻo bởi vì nghèo nên bị vợ chưa cưới hủy hôn, hôm nay đã thành kẻ trông xác!”

“Đúng, nói cái gì mà ba mươi năm ở phía đông sông Sorenzo, ba mươi năm ở bên phải sông Sorenzo, nghe là biết nói bậy!” Một vị khách quen khác của quán rượu nói theo.

Bọn họ đều là nông dân của thôn xóm cỡ lớn Cordu này, mặc áo vest hoặc màu đen hoặc màu tro hoặc màu xám.

Chương sau