Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau khi lồng sắt nhốt con cự giác mãng kia bị người mở ra, tiểu nữ hài run rẩy cắn răng, đang muốn đi qua từ bên cạnh Hứa Thanh, nghênh chiến trong tuyệt vọng.

Nhưng vào lúc này, Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.

“Chúng ta đổi một chút đi.”

Tiểu nữ hài sững sờ, không chờ nàng phản ứng lại, Hứa Thanh đã tự đổi thẻ trúc với nàng.

Sau khi rút đi thẻ trúc khắc tên cự giác mãng, hắn không để ý đến ánh mắt cảm kích của tiểu nữ hài, đi về phía cự giác mãng.

Theo hắn tiến vào, người nhặt rác đang xem bốn phía hiển nhiên đã nhìn thấy trình tự trước đó, giờ phút này tới tấp ồn ào.

Nhưng ngoài người đặt cược cho hắn và tiểu nữ hài, kẻ bên cạnh sẽ không đi để ý loại chuyện này, bọn họ sẽ không, doanh chủ cũng sẽ không, hết thảy đều là tự sinh tự diệt.

Bên trong đấu thú trường, Hứa Thanh bình tĩnh đi về hướng lồng sắt, cự giác mãng trong đó lạnh lùng âm hiểm nhìn Hứa Thanh, chậm rãi leo ra.

Khi thân thể tráng kiện nhô ra khỏi lồng sắt, vảy nó xẹt qua viền sắt của chiếc lồng, phát ra từng tiếng cọ xát chói tai.

Bản năng của động vật, làm nó phát hiện người thiếu niên trước mắt này, không giống con mồi ngày thường nó gặp phải cho lắm.

Cho nên sau khi bò ra, con cự giác mãng này không lập tức phát động công kích, mà quấn thân lại bên ngoài lồng sắt, đầu ngẩng lên thật cao, mang vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm Hứa Thanh đang không ngừng đến gần.

Một màn này, khiến người xem bốn phía nhao nhao cảm thấy hứng thú, âm thanh ồn ào cũng ít đi một chút.

Vẻ mặt Hứa Thanh như thường, hắn tới gần từng bước. Có lẽ hắn đã đi vào phạm vi công kích của cự giác mãng, cũng có lẽ bị khí tức của hắn kích thích, ý âm lãnh ngập tràn trong đồng tử dựng thẳng màu vàng của cự giác mãng trong khoảnh khắc, cái đuôi bỗng nhiên vừa đập lên mặt đất, truyền ra tiếng vang rền.

Trong tiếng vang này, thân thể nó càng mượn lực bất ngờ xông đến, miệng lớn mở to giữa không trung, lộ răng nhọn dữ tợn, càng tràn ra mùi tanh hôi khó ngửi, hướng về Hứa Thanh, gào thét mà đến, muốn cắn nuốt hắn.

Hứa Thanh híp mắt lại, lạnh lùng nhìn cự giác mãng nhanh chóng tới gần. Vào khoảnh khắc đối phương đến gần, thân thể của hắn nhoáng một cái tránh đi, không lựa chọn thừa cơ động thủ, càng không để ý tới đầu trăn to lớn xuyên thẳng qua bên người, mà mắt lộ ra mũi nhọn sắc bén, giống như thợ săn, quan sát chặt chẽ phần bụng của con mãng xà này.

Trong quan sát của hắn, cự giác mãng vồ hụt, miệng truyền ra gầm nhẹ, thân thể uốn éo. Ngay lập tức, cái đuôi của nó ở hậu phương bỗng nhiên hất lên, rít lên một tiếng chói tai, hung mãnh quất tới Hứa Thanh.

Bản năng đi săn, càng làm cho đầu con cự giác mãng này cưỡng ép chuyển hướng, cùng cái đuôi một trước một sau cong lại giống như một hình tròn sắp nối liền, lao thẳng đến Hứa Thanh, phảng phất muốn quấn lấy hắn.

Hứa Thanh im lặng, ánh mắt vẫn quan sát phần bụng của con cự giác mãng này, cho đến khi đuôi rắn tới gần, tay phải hắn bỗng nhiên nắm chặt, đánh ra một quyền trong khoảnh khắc đuôi rắn quất tới.

Ầm.

Hắn tu luyện Hải Sơn quyết, tuy chỉ là tầng một, nhưng gia trì mang đến cho nhục thân Hứa Thanh, vẫn không hề nhỏ. Giờ phút này đuôi rắn bị đánh, trực tiếp cuốn ngược lại, làm đầu đuôi không cách nào kết nối. Cự giác mãng rõ ràng có bị đau, nhưng chút đau xót này không nguy hiểm đến tính mạng, làm cho hung ý của nó phóng đại, mắt đỏ ngầu, cái đầu hung hăng đánh tới, cắn một phát về hướng Hứa Thanh.

Nhưng đôi mắt Hứa Thanh lại ngưng lại, tinh mang lấp lánh. Hắn rốt cuộc tìm được chỗ mình muốn tìm, giờ phút này thân thể cất bước, không lùi mà tiến tới, trực tiếp tiến gần sát khu vực chếch lên giữa thân thể cự giác mãng.

Tay phải nắm lại, dùng sức hung hăng đánh ra, một quyền, hai quyền, ba quyền...

Từng quyền đánh thẳng.

Lực trùng kích đến từ Hứa Thanh làm cự giác mãng không ngừng lui lại, gào thét mãnh liệt hơn, ý đồ quấn lấy Hứa Thanh, nhưng nắm đấm Hứa Thanh ẩn chứa sức mạnh bên trong, khiến cho đầu đuôi nó khó mà chạm nhau được.

Về phần bụng bị đánh, bởi vì vảy tương đối yếu, sau mấy quyền, lại bị Hứa Thanh đánh đến hơi vỡ vụn, máu chảy ra, tính bền dẻo bị hao tổn.

Mắt thấy như thế, không đợi con cự giác mãng này biến đổi thân hình, tia sắc lạnh lóe lên trong mắt Hứa Thanh.

Tay trái hắn lập tức rút ra chủy thủ cột vào bắp chân, trong hàn mang lấp lánh của chủy thủ, vô cùng mãnh liệt trực tiếp đâm vào trong huyết nhục cự giác mãng.

Trong nháy mắt phá vỡ mà vào, hung hăng đâm một phát thông suốt.

Máu văng khắp nơi, trong tiếng rít thê lương của cự giác mãng, phần bụng của nó bị cắt ra một vết thương nhìn thấy mà giật mình, lộ ra mật rắn bên trong thân thể.

Con rắn này rất lớn, nhưng hiển nhiên có biến dị, mật rắn rất nhỏ, giống như trứng gà.

Hứa Thanh không chần chờ chút nào, tay phải nâng lên, cắm thẳng một phát xâm nhập thân thể nó, bắt lấy mật rắn, dùng sức kéo ra. Trong tiếng gào thét thảm thiết của cự giác mãng, hắn xé sống mật rắn của nó ra.

Máu tươi phun ra, xối chảy đất cát.

Không nhìn những vết máu này, Hứa Thanh cầm mật rắn, mắt lộ ra mũi nhọn kỳ dị, ngay trước mặt người nhặt rác biểu cảm khác nhau bốn phía, trực tiếp đặt vào trong miệng, một ngụm nuốt luôn.

Trong lúc hắn bình tĩnh nuốt xuống, cự giác mãng bị xé sống mật, đau đến điên cuồng giãy dụa, gào thét thê lương, thân thể dùng sức đập mặt đất, nhấc lên bụi đất, như muốn phát tiết đau nhức kịch liệt.

Cái đầu càng mãnh liệt đánh về hướng Hứa Thanh, hai mắt đỏ lên lộ ra điên cuồng, miệng lớn mở ra đến cực hạn, phảng phất muốn triệt để thôn phệ Hứa Thanh.

Hứa Thanh mắt lạnh nhìn, trong nháy mắt đối phương tới gần, thân thể bỗng nhiên vọt lên. Sau khi lại tránh đi cái đầu đánh tới, thân thể đang ở giữa không trung, hắn vung tay phải lên, tăm sắt màu đen lập tức xuất hiện.

Trong lúc cúi đầu, sát cơ lóe lên trong mắt hắn, thân thể nặng nề trầm xuống phía dưới, mượn nhờ sức lực và tốc độ, còn có thể trọng của mình, làm lực xung kích của tăm sắt đạt đến cực hạn, hung hăng đâm tới theo khu vực trái tim con rắn này.

Chương 19: Mời ngươi ăn. (3)

Vảy rắn vỡ vụn, hắn thế như chẻ tre, đâm vào một kích.

Ầm một tiếng, toàn thân con cự giác mãng này rung động mãnh liệt, phảng phất không có lực lượng thân thể chèo chống, đầu đuôi nặng nề rơi xuống đất. Tiếng rít thê lương cũng im bặt đi trong một chớp mắt này, chỉ có âm thanh cái đuôi bất lực đập trên mặt đất truyền khắp bốn phía.

Sau một lúc lâu... Theo bụi đất tiêu tán, người nhặt rác xung quanh quan sát một trận chiến này, nhao nhao giật mình.

Giờ phút này, không ít người đều đứng lên, từng người nghiêm nghị nhìn thiếu niên đang rút ra tăm sắt từ trên xác rắn bên trong đấu thú trường.

Nếu là người trưởng thành chém giết cự giác mãng như thế, sẽ không khiến cho bọn họ lộ vẻ mặt như vậy.

Nhưng một đứa trẻ thoạt nhìn gầy gò nho nhỏ, có thể gọn gàng xé sống mật rắn nuốt vào như thế, lại chém giết bằng một kích, vẻ mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối không thay đổi chút nào.

Trong doanh trại này, cực kì hiếm thấy.

Con sói con và gấu đỏ kia trong lồng giam ở một bên, hiển nhiên cũng bị hù dọa, giờ phút này đang run lẩy bẩy ở nơi đó.

Đây dường như không phải một trận thí luyện, mà là đi săn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người bốn phía, thiếu niên cất kỹ tăm sắt, một tay túm lấy vết thương của cự giác mãng, đi hướng về cửa lớn của đấu thú trường.

Phía sau hắn, máu tươi đến từ cự giác mãng bị kéo ra một sợi tơ hồng, nhìn thấy mà giật mình.

Bên cạnh cửa lớn còn chưa mở ra, Hứa Thanh quay đầu nhìn về phía đài cao.

Không bao lâu, tên râu ba chỏm trên đài cao mới phản ứng được, mang một chút nỗi khiếp sợ vẫn còn sót lại, lập tức ra hiệu, rất nhanh... Cửa lớn mở ra trong tiếng ầm ầm.

Lộ ra Lôi đội hai tay ôm ngực dựa vào trên vách tường ngoài cửa, chờ đợi đã lâu.

Hắn cười nhìn về phía Hứa Thanh.

“Ta có thể ở lại chỗ của ngươi rồi sao?” Hứa Thanh kéo xác rắn, ngẩng đầu nhìn Lôi đội.

“Có thể.” Lôi đội cười nói.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, cầm xác rắn trong tay ném tới.

“Ngươi thích ăn rắn, thứ này mời ngươi ăn.”

Lôi đội khẽ giật mình, sau đó cười ha ha, tiếp nhận xác cự giác mãng, trong tiếng cười này, dẫn theo Hứa Thanh, dần dần đi xa.

Cho đến khi bọn họ đi xa, âm thanh xôn xao sôi trào mới truyền ra từ bên trong đấu thú trường.

Mà trong không khí sục sôi này, trong xó xỉnh giữa đám người, có một ông lão mặc trường bào màu tím, một người trung niên giống như tôi tớ mặt không biểu cảm đi theo bên cạnh. Giữa mi tâm người trung niên này, có một đồ đằng ngôi sao năm cánh.

Bọn họ ngồi ở đó, rõ ràng dù là quần áo hay khí độ, đều không hợp với hoàn cảnh xung quanh, nhưng dường như không ai có thể nhìn thấy bọn họ tồn tại.

Cho dù là doanh chủ, trong mắt, cũng không có bóng dáng của bọn họ.

Ông lão kia sắc mặt hồng nhuận, trong mắt lại ẩn chứa lôi đình, phảng phất tản ra bên ngoài là có thể hủy diệt hết thảy, cả người cực kì bất phàm. Giờ phút này, hắn ngồi ở đó, nhìn thoáng qua bóng người đã đi xa của Hứa Thanh, không nhịn được bật cười.

“Thiếu niên này, thú vị.”

Trong doanh địa người nhặt rác, Lôi đội đi phía trước, Hứa Thanh ở phía sau, ánh nắng chói chang vẩy xuống đại địa, rơi trên người bọn họ.

Từ xa nhìn lại, một cao một thấp, một già một trẻ, lại mơ hồ có chút ý hòa hợp.

Dường như trong thế giới tàn khốc này, hòa hợp như vậy rất khó có được.

Lại có lẽ là xác mãng trong tay Lôi đội có uy hiếp, đến mức người đi đường xung quanh chưa từng đi đấu thú trường, sau khi khi nhìn đến, phần lớn không đến quấy rầy.

Hứa Thanh rất thích loại cảm giác này, dù là ăn rắn tiếp đó, hay là ánh nắng lướt nhẹ qua mặtgiờ phút này, đều khiến hắn cảm thấy ấm áp.

Rất dễ chịu, rất chờ mong.

Mà mỗi lần khi ánh mắt rơi vào xác mãng Lôi đội nắm lấy, nước bọt trong miệng hắn tiết ra càng nhiều.

Hắn cũng thích ăn rắn.

Nhà Lôi đội, ở khu vực tuyến giữa của doanh trại này.

So với phòng ốc gạch ngói ở khu vực tuyến trong, lều vải giản dị ở khu vực tuyến ngoài, phần lớn nơi ở của khu vực tuyến giữa là kết cấu gỗ đá, lại là ba gian phòng nhỏ xếp thành một hàng.

Mỗi một gian dù không phải quá lớn, nhưng lúc nhìn đến cũng tốt hơn quá nhiều so với khi Hứa Thanh ở tại khu ổ chuột.

Nhất là nơi ở của Lôi đội còn có một tiểu viện, điều này càng hiếm thấy hơn.

Giờ phút này đẩy cửa trúc viện ra, dưới sự quan sát và dò xét Hứa Thanh, Lôi đội xách xác mãng đi về hướng phòng cuối, tiện tay chỉ vào căn phòng nhỏ thứ hai.

“Tiểu hài, sau này ngươi cứ ở đây đi, chính ngươi làm quen trước một chút, một hồi nữa cơm xong rồi, ta gọi ngươi.”

Nói rồi, Lôi đội bèn tiến vào thiên phòng, không bao lâu đã có âm thanh chặt thịt truyền ra.

Hứa Thanh nuốt nước miếng, đầu tiên cẩn thận quan sát một phen trong khu nhà nhỏ này, sau đó đi vào căn phòng nhỏ thứ hai, bên trong có một cái giường, một bộ đệm chăn, một bộ bàn ghế, ngoài ra không có vật khác.

Mặt đất rất sạch sẽ, cái bàn cũng không có tro bụi, hiển nhiên thường xuyên được người lau sạch, mà đệm chăn rõ ràng cũng được giặt rất sạch sẽ, bên trên còn có hương vị đã được phơi nắng .

Hết thảy đều khiến Hứa Thanh rất thỏa mãn.

Hắn không thích phòng ốc lớn, hắn thích loại căn phòng nhỏ mình liếc một cái là có thể trông thấy tất cả, phảng phất có thể chiết xạ hết thảy trong đầu.

Như vậy càng làm cho hắn cảm thấy an toàn.

Thế là sau một phen tỉ mỉ kiểm tra, Hứa Thanh nhìn giường sạch sẽ, suy nghĩ rồi không qua đó, mà là trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Khoanh chân nhắm mắt, bắt đầu việc tu hành hôm nay.

Trong lúc tu hành, theo linh năng tràn vào, hắn bên tai còn truyền đến âm thanh dầu sôi lép bép trong phòng cuối dãy sát vách.

Rất nhanh, từng đợt hương khí đã men theo khe hở vách tường gỗ đá bay vào, tràn ngập phòng nhỏ, đồng thời cũng móc ra âm thanh réo rắt từng hồi trong bụng Hứa Thanh.

Rất thơm.

Yết hầu Hứa Thanh không tự chủ được bỗng nhúc nhích, mở mắt ra nhìn về phía phòng cuối dãy.