Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 14. Doanh trại người nhặt rác. (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Năm nay ta mười bốn...” Hứa Thanh thì thào, tiếp tục tu luyện.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh năm ngày đã trôi qua.

Hứa Thanh đi theo những người nhặt rác này, vượt qua dãy núi, đi qua thảo nguyên.

Trên đường có ba người nửa đường rời đi. Việc này cũng xác minh phán đoán trước đó của Hứa Thanh, đám người bọn họ lâm thời tổ hợp lại với nhau.

Cho đến ngày thứ bảy, sau khi hai người nhặt rác cầm đao cũng rời đi, cũng chỉ còn lại hai người Hứa Thanh và Lôi đội.

Đêm hôm ấy, dưới một ngọn núi, bên cạnh đống lửa, ông lão Lôi đội nhìn thoáng qua Hứa Thanh ăn màn thầu từng ngụm nhỏ, lại cẩn thận cất kỹ một nửa, chậm rãi mở miệng.

“Tiểu hài, buổi trưa ngày mai, chúng ta có thể đến mục đích. Đó là chỗ ở của ta, là một doanh trại người nhặt rác tụ tập.”

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía ông lão.

Ông lão nhìn thoáng qua nơi xa, tiếp tục mở miệng.

“Doanh trại người nhặt rác, thường thường đều được xây dựng bên cạnh Cấm khu, cho nên bên ngoài doanh trại kia bên kia núi, cũng là một Cấm khu.”

“So với Cấm khu mới hình thành ở chỗ ngươi trước đó, nơi đó tồn tại đã lâu, trong đó chẳng những có hung thú, càng có hiểm địa, dị chất cực kì nồng đậm. Người bình thường đi vào một ngày, nếu không ra, chắc chắn đã tử vong. Cho dù là ta, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ bảy ngày ở bên trong.”

“Nhưng trong đó thừa thãi Thất Diệp thảo, đây là một loại vật cần có để luyện chế Bạch đan.”

“Bạch đan, chính là đan dược cơ sở tu sĩ dùng để hóa giải dị chất của bản thân, cho nên ngày bình thường rất nhiều người ngoài tới đây. Bọn họ tiếc mệnh, lại chưa quen thuộc địa lý, rất ít tự đi hái, đa phần tiêu tốn Linh tệ để người nhặt rác bản địa đi vào ngắt lấy.”

Ông lão nói đến đây, nhìn Hứa Thanh một chút.

“Ngươi hiểu ý ta không?”

“Ý của ngươi là, người nhặt rác bản địa trong doanh địa, đều là dân liều mạng, vì tiền, cái gì cũng có thể làm.”

Sau khi Hứa Thanh nghe thấy Bạch đan và công hiệu của nó, nheo lại mắt, suy tư rồi nhẹ giọng mở miệng.

Đôi mắt ông lão Lôi đội lộ ra kinh ngạc, cười cười.

“Ngươi trả lời chính xác một phần, điều ta muốn nói cho ngươi chính là, quy tắc của doanh trại người nhặt rác chính là mạnh được yếu thua, thực lực là trên hết.”

“Nhưng ít ra đó cũng là một nơi ở lại, lại có phiên chợ, có vài đồ sinh hoạt nhất định phải có nơi mua bán, thậm chí khi thì còn có thương đội tới, cho nên phòng ốc trong đó, mỗi một phòng đều có giá trị không nhỏ.”

“Cho nên không phải bất cứ kẻ nào nói vào là có thể vào, mỗi một gương mặt lạ hoắc muốn thu hoạch được quyền lợi ở lại, đều cần trải qua một trận thú luyện mới được. Đây là quy củ doanh chủ định ra.”

“Mà ngươi, nếu thành công thông qua, ta có thể cho phép ngươi ở lại chỗ của ta tới khi nào cũng được.” Ông lão nhìn thoáng qua Hứa Thanh, từ từ mở miệng.

Nam Hoàng Châu rất lớn.

Nếu nhìn xuống từ trên cao, có thể nhìn thấy dáng vẻ hình khối của nó, là một hình bầu dục bất quy tắc, bốn phía bị biển cả vây quanh.

Dù cách đại lục Vọng Cổ một Vô Tận hải, nó càng giống là một hòn đảo, nhưng phạm vi bao la, là rất nhiều người dùng cả một đời cũng không thể đi hết.

Nhưng đại bộ phận nơi trong đó, nhân tộc khó mà bước vào, bị sơn mạch Chân Lý xuyên chéo qua toàn bộ Nam Hoàng Châu ngăn trở.

Tây Nam bộ của sơn mạch Chân Lý, là một Cấm khu cực kì mênh mông.

Nơi đó chiếm cứ gần như bảy phần khu vực của Nam Hoàng Châu, chỉ có khu vực đông bắc sơn mạch Chân Lý mới là nơi ở của nhân tộc.

Dù như thế, nhưng số lượng nhân tộc cũng không ít.

Trong khu vực đông bắc này, có đông đảo thành trì lớn bé lít nha lít nhít như phồn tinh tồn tại, có thành kiên cố, có thành giản dị.

Nhưng nơi những thành trì này được xây dựng, đều tránh đi Cấm khu cỡ nhỏ khắp nơi bên trong khu vực đông bắc.

Dưới tình huống có lựa chọn, không một ai mong muốn sinh hoạt xung quanh Cấm khu, sống trong nguy cơ sẽ có hung hiểm giáng lâm vào một thời khắc nào đó. Chỉ có dân liều mạng, mới có thể bất đắc dĩ bị sinh hoạt bức bách hội tụ vào một chỗ, mắt đỏ lên, liếm láp lưỡi đao, giãy dụa sinh tồn.

Thế là doanh trại người nhặt rác được hình thành, mà gần như xung quanh mỗi một cấm khu, đều có doanh trại như vậy xuất hiện, phóng mắt nhìn khắp cả khu vực Nhân tộc, số lượng doanh trại người nhặt rác rất hỗn tạp.

Giờ phút này đứng trên đỉnh núi, thứ ánh vào trong mắt Hứa Thanh, chính là một doanh trại như thế.

Từ xa nhìn lại, doanh trại không quá lớn, trong đó có vẻ chỉ mấy trăm người ở lại.

Có lẽ là vì nguyên nhân sáng sớm, khói bếp lượn lờ, dù không phồn hoa bằng nội thành, nhưng cũng rất náo nhiệt.

Mơ hồ có âm thanh quát tháo, âm thanh chửi rủa, tiếng rao hàng, cùng tiếng cười to không chút kiêng kỵ, đan vào nhau, truyền ra rất xa.

Nhưng phòng ốc có giá trị cao trong miệng Lôi đội, kết cấu từ trong ra ngoài càng có vẻ giản dị. Trên cơ bản, phía ngoài nhất cũng chỉ là cái lều vải.

Còn về nơi cách không xa phía sau doanh trại, thì là rừng cây một màu đen kịt.

Nơi đó sương mù lượn lờ, phảng phất ẩn giấu tồn tại đáng sợ.

Cho dù ánh nắng trên bầu trời chói chang, nhưng cũng không thể chiếu rọi toàn bộ vào trong đó, như có thần ma ở bên trong, lạnh lùng chấn nhiếp bát phương.

Lại phảng phất như điểm dị hoá màu đen trên thân thể người, nhìn thấy mà giật mình, đồng thời phân biệt rõ ràng với phạm vi khác.

“Sau khi thấy có cảm giác gì?” Trên đỉnh núi, Lôi đội mở miệng.

“Không khác khu ổ chuột lắm.” Hứa Thanh suy nghĩ, thành thật trả lời.

Lôi đội cười, không nói chuyện, đi thẳng về phía trước.

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đi theo sau lưng Lôi đội, hai người đi một đường xuống núi, cách doanh trại càng ngày càng gần.

Trên đường còn gặp tốp năm tốp ba người ra ngoài trở về, quần áo đều cùng loại, chủ yếu là áo da màu xám đậm.