Phi Thiên

Chương 17. Luyện công gian khổ (3)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ầm!

Bọt nước và hạt cát lẫn chung vào nhau văng tung tóe, bờ cát tại chỗ bị thủy cầu đánh ra một cái lỗ to.

- Lão Bạch, lão Bạch, ta thành công rồi! Ta có thể thi triển pháp lực rồi!

Miêu Nghị nhảy xuống mỏm đá ngầm, chạy như bay trở về, hô to không ngừng.

Trở lại động phủ đơn sơ kia, thấy lão Bạch nằm trên ghế tỏ vẻ vô tư lự, Miêu Nghị lập tức kéo y dậy.

- Làm gì vậy?

Lão Bạch quan sát trên dưới hỏi.

- Ngươi xem!

Miêu Nghị đã có thể nội thị, biết mình vừa thi triển pháp lực, Mi Tâm Linh Đài sẽ xuất hiện cái gì.

Sau khi quang ảnh một đóa hoa sen màu trắng ngậm nụ hiện ra, Miêu Nghị giơ tay chỉ vào một ngọn đuốc bên trong động phủ, quát lớn:

- Cháy!

Ngọn đuốc kia lập tức bùng cháy, đây chính là công pháp hệ Hỏa mà hắn thích nhất.

Miêu Nghị lộ vẻ mong đợi nhìn lão Bạch, hy vọng y có thể khen ngợi một câu.

Ai ngờ lão Bạch lộ vẻ bình thản nói:

- Có thể đốt đuốc đã khiến cho ngươi vui như vậy rồi sao? Đại tiên từng ngồi trong động này, trong lúc phất tay có thể dời non lấp bể. Mi Tâm Linh Đài ngươi bất quá chỉ có một đóa hoa sen trắng còn chưa nở cánh nào, nói rõ ngươi căn cơ chưa ổn, mới vừa bước vào ngưỡng cửa mà thôi, ngay cả phẩm cấp Bạch Liên nhất phẩm cũng chưa đạt tới.

Miêu Nghị cười nói:

- Ta biết rồi.

Nhưng dáng vẻ của hắn rõ ràng là ‘ta vẫn rất là cao hứng’.

Lão Bạch lắc đầu một cái, xoay người ra khỏi động phủ:

- Đi theo ta.

Y dẫn Miêu Nghị đi tới trước thác nước chính tay hắn làm, đứng dưới thác chỉ cảm thấy hơi nước ập vào mặt, tiếng nước chảy ào ào.

- Làm gì vậy?

Miêu Nghị kỳ quái hỏi.

Lão Bạch chỉ vào nơi thác nước đổ xuống:

- Đi thử xem pháp lực của ngươi có thể kiên trì bao lâu ở bên dưới.

Miêu Nghị gật đầu, mới vừa luyện ra pháp lực, chính hắn cũng muốn thử một chút.

Hắn không nói nửa lời co giò chạy đi, chui vào dưới thác nước đổ xuống ngồi trên một tảng đá lớn, thi triển pháp lực hộ thể, ra sức chống đỡ lực xung kích liên miên bất tuyệt vô cùng mạnh mẽ.

Vậy mà chưa tới hai canh giờ, pháp lực Miêu Nghị ngưng tụ đã không còn chịu đựng được, pháp lực hao hết lập tức bị thác cuốn trôi đi.

Chớ coi thường thời gian chưa tới hai canh giờ này, nếu đổi lại là người bình thường ngay cả nửa khắc cũng không kiên trì nổi, thậm chí có thể đi vào bên trong thác nước hay không là cả vấn đề, chớ nói chi là kiên trì chịu đựng gần hai canh giờ.

- Tiểu tử này thật là, tạo ra thác nước có tốc độ chảy hơi mạnh…

Lão Bạch liếc nhìn thác nước bên trên lẩm bẩm.

Miêu Nghị bị tống văng xuống đầm nước dưới thác lóp ngóp bò lên bờ, trở lại bên cạnh lão Bạch, có hơi tức tối nói:

- Ta có thể chịu đựng được lực xung kích của thác nước, chỉ là thời gian đả kích liên miên không dứt như vậy khó mà chịu được…

- Một tháng!

Lão Bạch xoay người đi, băng qua giữa đá núi, vừa đi vừa nói:

- Nếu như pháp lực của ngươi có thể kiên trì dưới thác nước được một tháng, vậy căn cơ ngươi đã ổn, ta chờ tin tức tốt của ngươi.

A….

Toàn thân Miêu Nghị ướt sũng quay đầu lại nhìn về phía thác nước đổ ầm ầm, có hơi hiểu ra, dường như mình hao tâm tổn huyết làm ra thác nước này chính là để hành hạ mình.

Dĩ nhiên cũng vì hiểu từ trước tới nay lão Bạch không để cho mình làm chuyện vô dụng, y bảo mình làm chuyện gì cũng có nguyên nhân tất yếu, chỉ là muốn tốt cho mình, dĩ nhiên hắn sẽ cố gắng thi hành.

Triều lên triều xuống, Đông đi Xuân tới, ngày ngày đối mặt mặt trời phóng xuất ra Chân Hỏa, ngày ngày dung nhập cả người vào trong thiên địa hấp thu linh khí, lần này Miêu Nghị tu luyện ước chừng hai năm.

Hai năm sau, Miêu Nghị ngồi dưới thác nước toàn thân ướt đẫm, thi triển pháp lực cố gắng chịu đựng thác nước đả kích liên miên không dứt được chừng nửa tháng.

Tới lúc hắn sắp không chịu đựng được nữa, pháp lực từ trước tới nay vẫn không cách nào dung hội quán thông, dưới áp lực thác nước bất ngờ thành công thuận lợi trong nháy mắt, vận hành đủ một đại chu thiên.

Ầm một tiếng vang lên, trên người Miêu Nghị bộc phát ra một cỗ lực vô hình, làm cho bọt nước bắn văng khắp nơi.

Chỉ thấy một cỗ lực vô hình lấy bản thân hắn làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh, tạo thành một khí cầu trong suốt bao phủ toàn thân hắn vào trong, đóa hoa sen màu trắng trên Mi Tâm Linh Đài lặng lẽ nở ra một cánh.

Rốt cục ổn định căn cơ, bước chân vào cảnh giới Bạch Liên nhất phẩm, bước chân vào cảnh giới tu hành có phẩm cấp.

Miêu Nghị nở một nụ cười vui mừng hớn hở, bất quá lại thu liễm thật nhanh, tiếp tục ngưng thần chống đỡ thác nước xung kích.

Bởi vì lão Bạch đã nói qua, phải kiên trì một tháng mới coi là thành công.

Có lồng bảo hộ pháp lực phòng ngự, thác nước không cách nào xung kích trực tiếp vào thân thể, Miêu Nghị lại chịu đựng được năm ngày.

Bất quá cuối cùng vì pháp lực tiêu hao quá lớn, cũng chỉ có thể chịu đựng được hơn năm ngày, lồng bảo hộ pháp lực tròn như quả cầu bị thác nước ngày đêm đả kích liên miên không dứt lay động một trận, cuối cùng sụp đổ tan tành.

Lại một lần nữa dòng chảy mạnh mẽ tống Miêu Nghị đã tiêu hao hết pháp lực và thể lực xuống dưới đầm.

Lại qua một tháng, Miêu Nghị khôi phục lại pháp lực và thể lực tới mức tốt nhất đi tới trước thác nước lần nữa, vận lồng bảo vệ pháp lực hộ thể, lắc mình chui vào dưới thác nước lẳng lặng ngồi xếp bằng, toàn thân hắn được một quả cầu trong suốt bao phủ, không dính một giọt nước.

Hết kỳ hạn một tháng, Miêu Nghị ngồi trong quả cầu pháp lực trong suốt dưới thác nước mở mắt ra, nhìn lão Bạch bên ngoài, sau đó phi thân mà ra, thu liễm pháp lực dừng ở bên bờ, vẫn không dính giọt nước nào.

- Ngươi nói một tháng, ta đã làm được!

Miêu Nghị thông báo tin vui với lão Bạch, bất quá cũng nở một nụ cười khổ nói:

- Chúng ta tới đây gần bốn năm rồi phải không? Ta khổ tu bốn năm, tu vi mới bước vào Bạch Liên nhất phẩm, có phải quá chậm hay không?

- Tiếp tục đi!

Lão Bạch nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, không nói nhiều lời, xoay người bỏ đi.

Nếu không cần thiết, lão Bạch sẽ không nói nhiều.

Miêu Nghị lắc đầu, xoay người đi về phía đỉnh núi, cũng chỉ có thể tiếp tục tu luyện.

Không có người khác để so sánh, có thể chính hắn còn không biết, bốn năm ngắn ngủi đã bước vào Bạch Liên nhất phẩm, tu luyện như vậy không hề chậm.

Không phải là ai ai cũng có thể gặp được đạo sư như lão Bạch, bất kể Miêu Nghị gặp phải nghi ngờ gì trong tu luyện, lão Bạch cũng có thể căn cứ vào đó mà giải thích nội dung sâu sắc nhưng lời lẽ dễ hiểu cho hắn, giúp hắn nhanh chóng lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa, tiến bộ thật nhanh.

Lão Bạch an bài phương thức tu luyện cho Miêu Nghị, căn cứ theo tiến độ tu hành mà sắp xếp phương thức vô cùng tinh diệu.

Bất kể là rèn luyện cường thân kiện thể hay là phá núi đào đá tạo thác nước, trên thực tế là muốn cho Miêu Nghị nội ngoại kiêm tu, duy trì trạng thái thân thể cùng và thái tinh thần cực tốt. Làm như vậy không nghi ngờ gì đã giúp Miêu Nghị giữ vững trạng thái tu luyện tốt nhất.

Ngay cả chuyện bảo Miêu Nghị tiếp nhận xung kích dưới thác nước cũng là vì trui luyện thân thể và ý chí lực của hắn. Đồng thời còn kích thích Miêu Nghị tu pháp lực, sức nhẫn nại và chịu đựng áp lực, rèn luyện nhiều lần như vậy sẽ có ích rất nhiều cho hắn sau này khi đối mặt với cường địch.

Dưới tình huống không có ngoại lực như linh đan diệu dược phụ trợ, trong bốn năm từ một người bình thường bước vào tu vi Bạch Liên nhất phẩm đã coi như thần tốc. Cần phải biết có rất nhiều người tốn hao hơn mười năm thậm chí mấy chục năm, hoặc là tóc bạc hoa râm mới bước vào cảnh giới này.

Khổ tu được một năm, Miêu Nghị lại tìm tới nhờ lão Bạch giải thích:

- Lão Bạch, kể từ sau khi ta bước vào tu vi Bạch Liên nhất phẩm, tại sao ngược lại cảm thấy tốc độ hấp thu thiên địa linh khí càng ngày càng chậm?

Lão Bạch đáp:

- Không phải là tốc độ hấp thu của ngươi chậm, mà là dung lượng của ngươi lớn, theo tu vi tăng lên, tốc độ lên cấp sẽ càng ngày càng chậm, thậm chí là rất lâu, cần đầy đủ kiên nhẫn.

Miêu Nghị hỏi:

- Vậy ta từ Bạch Liên nhất phẩm bước vào nhị phẩm, cần thời gian bao nhiêu?

Lão Bạch liếc hắn một cái, thuận miệng đáp:

- Khoảng hai mươi năm.

- Hai mươi năm ư?

Miêu Nghị ngây người, sau khi phục hồi tinh thần lại hỏi:

- Có phương pháp nào nhanh hơn hay không?

- Có!

- Phương pháp gì?

- Nguyện vọng của người ta là thứ hết sức thần kỳ, có lẽ nguyện vọng của một người rất nhỏ bé, nhưng khi nguyện vọng của thật nhiều người tập hợp lại sẽ sinh ra một loại lực lượng thần kỳ. Kẻ tu hành vì nâng cao hiệu quả hấp thu thiên địa linh khí, vì vậy thu thập lực lượng này sử dụng, lợi dụng nguyện vọng của thật nhiều người triệu hồi thiên địa linh khí tập trung lại, như vậy sẽ hấp thu được thật nhiều, để mau chóng gia tăng tu vi mình.

Lão Bạch hỏi ngược lại:

- Ta nghĩ ngươi cũng không xa lạ gì với tình huống này phải không?

Miêu Nghị thử hỏi:

- Ngươi muốn nói là nguyện lực ư?

Lão Bạch vuốt cằm gật đầu.

Trong đầu Miêu Nghị thoáng qua bàn thờ bày trong nhà mình, thoáng qua bàn thờ trong từng nhà từng hộ. Hắn không hề xa lạ tình huống mỗi ngày nhất định phải bỏ ra ba canh giờ đối mặt bàn thờ cầu nguyện, cống hiến nguyện lực của mình. Làm sao hắn có thể quên được tình huống ba huynh muội mình thiếu chút nữa bị đưa vào Từ Nguyện phủ ngày đêm không ngừng cống hiến nguyện lực?!

Trước kia hắn vẫn không rõ tại sao những tiên nhân kia phải làm như vậy, tại sao phải bắt mọi người cống hiến nguyện lực cho mình, rốt cuộc bây giờ đã hiểu.

Miêu Nghị thật tò mò muốn biết rốt cuộc nguyện lực thần kỳ tới mức nào, không khỏi hỏi:

- Có nguyện lực có thể giúp cho tu hành tốc độ nâng cao bao nhiêu?

- Vậy phải xem có thể có được đầy đủ nguyện lực hay không, xem hiệu suất lợi dụng nguyện lực thế nào.

- Chẳng lẽ sử dụng còn có cái gì khác sao?

- Ngươi phải biết có hàng trăm hàng ngàn loại người, trong nguyện lực hội tụ bao hàm tạp niệm thất tình lục dục của đủ các loại người, cho nên lúc sử dụng nguyện lực nhất định phải loại bỏ những tạp niệm kia mới có thể lợi dụng được nguyện lực thuần túy đạt tới mục đích của mình. Nếu không gặp phải thất tình lục dục tạp niệm cắn trả sẽ sinh ra tâm ma, người tu hành thiên tư cao dễ dàng chống đõ tâm ma ảnh hưởng, người tu hành thiên tư thấp nếu như không cẩn thận, rất có thể bị tâm ma cắn trả tẩu hỏa nhập ma. Nhẹ thì người không ra người quỷ không ra quỷ, mất đi bản ngã, nặng thì chỉ có đường chết.

- Đáng sợ như thế, tại sao những tu sĩ kia còn muốn sử dụng?

Bây giờ Miêu Nghị cũng coi như kẻ tu hành, mới phát hiện trước kia gọi tu sĩ là tiên nhân có chút buồn cười, dĩ nhiên bây giờ sẽ không gọi là tiên nhân nữa.

- Cho nên có vấn đề hiệu suất lợi dụng nguyện lực cao hay thấp, cẩn thận một chút từ từ đi, chỉ cần không vội vã cầu thành, dưới tình huống bình thường sẽ không có vấn đề.

- Vậy rốt cục có thể giúp nâng cao tốc độ tu luyện của tu sĩ bao nhiêu?

- Dưới tình huống thông thường không xảy ra bất ngờ gì, ít nhất có thể nâng cao tốc độ gấp năm lần.

- Gấp năm lần ư?

Miêu Nghị thất kinh hỏi:

- Nói như thế, nếu tu vi của ta lên cấp đến Bạch Liên nhị phẩm cần hai mươi năm, một khi có nguyện lực có thể dùng được, chẳng phải là chỉ cần bốn năm sao?

Lão Bạch lạnh nhạt nói:

- Thậm chí nhanh hơn!

Dường như y muốn dần dần dụ dỗ Miêu Nghị.

Ít nhất rút ngắn bốn phần năm thời gian tu luyện!

Miêu Nghị nghe lòng ngứa ngáy, có hơi không kiềm chế được, gãi đầu gãi tai đi qua đi lại mấy lần, rốt cục ngập ngừng nói:

- Lão Bạch, ta tiếp tục từ từ tu luyện trên hải đảo này không phải là cách…

Lão Bạch a một tiếng:

- Ngươi muốn đi ra ngoài thu thập nguyện lực tu hành sao?

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Đúng vậy.

- Ngươi muốn đi, ta không ngăn cản ngươi.

Lão Bạch đi tới cửa động, thình lình quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy sắc bén hỏi:

- Ngươi đã chuẩn bị cướp đoạt nguyện lực của thiên hạ chưa?

- Chuẩn bị, chuẩn bị gì vậy?

- Chuẩn bị cướp đoạt! Người ta cướp đồ của ngươi, ngươi phải có năng lực chuẩn bị đánh trả!

Chuẩn bị chính là một cây thương gỗ!

Lão Bạch hỏi Miêu Nghị thích vũ khí gì, Miêu Nghị cũng không biết mình thích vũ khí gì.

Trong ấn tượng hắn từng thấy một vị tu sĩ cỡi long câu tay cầm ngân thương, uy phong lẫm lẫm lướt qua bên cạnh mình, cho nên hắn lựa chọn thương.

Trên đảo không có ngân thương như hắn từng thấy, lão Bạch cũng không chuẩn bị cho hắn dùng thương thật. Nhưng Miêu Nghị thích thương, lão Bạch bèn bảo hắn đốn một thân cây xuống, vót thành một cây thương gỗ dài chừng một trượng.

Lão Bạch lại dẫn hắn tới dưới chân một ngọn núi đá, chỉ lên núi trọc không cây cối:

- Dùng thương gỗ trong tay ngươi phá núi, khi nào phá sập được núi mà thương gỗ không bị hủy, coi như ngươi thành công!

- Chuyện này…

Miêu Nghị nhìn nhìn thương gỗ trong tay, á khẩu nghẹn lời.

Lão Bạch tóc dài tung bay, phất tay chỉ núi:

- Ngươi phải tin tưởng một thương nơi tay, thiên hạ không có thứ gì có thể ngăn được ngươi! Cho dù là trong tay ngươi chỉ có một cây thương gỗ, dù phía trước là một ngọn núi lớn, cho dù là một ngọn thiết sơn, ngươi cũng phải tin tưởng chính ngươi có thể một thương phá hủy nó, đây chính là lòng tin, đây chính là khí thế khiến cho địch nhân phải kinh hồn khiếp vía. Không có chút khí thế này, ngươi dựa vào cái gì cướp đoạt nguyện lực thiên hạ với anh hùng thiên hạ?!

Vì vậy Miêu Nghị cầm một cây thương gỗ bắt đầu tu luyện khai sơn phá thạch.

Mặc dù là một cây thương gỗ nhưng rơi vào tay tu sĩ, có pháp lực gia trì, uy lực sẽ hơn xa thương thật trong tay người bình thường.

Xuất ra từng thương xâm nhập núi đá, dùng thương hất đá, tiếng ùng ùng vang lên không ngừng.

Trong thời gian ngắn thì còn đỡ, có thể thấy Miêu Nghị nhanh chóng xuất thương uy lực vô cùng. Nhưng một lúc sau đến khi pháp lực suy yếu, thương gỗ chính là thương gỗ, cho dù là thương thật cũng không thể khai sơn phá thạch, nói chi là thương gỗ.

Thương gỗ bị gãy từng cây một.