Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phương Húc nhìn hai bình sứ trong tay, trong lòng nhất thời có chút sững sờ.

Mãi cho đến khi Vương Đằng quay người rời đi, hắn mới hồi phục lại tinh thần lại.

- Tê ~! Đây là Tụ Khí Đan, sao lại nhiều như thế?

- Trời ạ, đây là Ngưng Nguyên Đan, chẳng lẽ sư tôn còn là một Luyện Đan Sư hay sao?

Phương Húc mở nắp bình ra nhìn thoáng qua, nhất thời kinh trụ.

Phải biết, tuy hắn là đại thiếu gia Phương gia, nhưng đã lớn như vậy vẫn chưa trừng dùng qua một viên Ngưng Nguyên Đan nào, một nguyên nhân là bởi vì trước đó cảnh giới của hắn không đủ, một nguyên nhân khác cũng là bởi vì giá của Ngưng Nguyên Đan quá mắc, không phải Phương gia bọn họ có thể mua được, ngay cả phụ thân hắn cũng chỉ phục dụng Tụ Khí Đan để tu luyện.

- Cảm ơn sư tôn!

Nhìn lấy trong bình có nhiều đan dược trân quý như vậy, trong lòng Phương Húc vô cùng cảm động.

Sư tôn đối với mình thật sự là quá tốt, mình nhất định không thể cô phụ nỗi khổ tâm của sư tôn.

Sau này một ngày mình phải tu luyện đầy 25 giờ, một tháng phải tu luyện đầy 31 ngày, một năm phải tu luyện đầy 365 ngày, không đủ thì sau này bổ sung sau.

Nghĩ là làm, Phương Húc đổ ra một viên đan dược nuốt vào, sau đó bắt đầu khoanh chân tu luyện.

Một bên khác, Vương Đằng xuất ra trận kỳ Quy Nguyên Trận vừa lấy được bắt đầu bố trí.

Tuy thiên phú của hắn không tồi, cũng học rất nhiều thứ, nhưng đại bộ phận đều là gà mờ, trước kia hắn có thể bố trí trận pháp lợi hại nhất cũng chỉ là Hoàng giai trung phẩm mà thôi.

Trận pháp, đan dược, pháp bảo được phân chia thành đẳng cấp từ thấp đến cao, theo thứ tự là Phàm, Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Thánh, Thần.

Mỗi đẳng cấp lại phân thành bốn cấp độ nhỏ, bao gồm: cực phẩm, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm.

Trước đó, trận pháp được bố trí trên núi Vô Danh của hắn chính là trận pháp Hoàng giai trung phẩm do hắn tự bố trí, hiện tại có trận pháp phòng ngự Huyền giai hạ phẩm, hắn lập tức bắt đầu bố trí.

Trận pháp tốt hơn sẽ có thể cam đoan mình được an toàn hơn, có thể làm cho người ta an lòng, huống chi Quy Nguyên Trận còn có thể tụ lại một bộ phận linh khí xung quanh, giúp người ta tu luyện nhanh hơn.

Trận pháp này ngăn cản một chút cường giả Long Nguyên cảnh vẫn không có vấn đề, tuy có thể tiêu hao hơi nhiều linh thạch một chút.

Vương Đằng đặt trận bàn vào vị trí bí mật, thiết lập tốt mắt trận, để linh thạch vào, sau đó hắn bấm ngón tay thành quyết, phát ra một bộ chỉ lệnh.

- Quy Nguyên Trận, mở!

Nhất thời, Quy Nguyên Trận bị kích hoạt, phía trên núi Vô Danh bị một màn sáng trong suốt bao phủ, linh khí xung quanh giống như nhận lấy kêu gọi vô hình, từ bốn phương tám hướng điên cuồng hướng tụ tập về phía núi Vô Danh.

- Không tệ, không hổ là trận pháp Huyền giai hạ phẩm, có lượng linh khí này khẳng định tu luyện sẽ càng nhanh hơn. Vương Đằng cảm thụ một chút, trong lòng rất là hài lòng.

Cứ như vậy, thời gian nửa tháng lại lặng yên trôi qua, Vương Đằng và Phương Húc trốn trong xó ít ra ngoài sinh hoạt, ngoại trừ có lúc nhất định phải ra ngoài hoàn thành một chút nhiệm vụ ra thì phần lớn thời gian sư đồ hai người đều ở trên núi Vô Danh tu luyện.

Một ngày này, Vương Đằng đang tu luyện đột nhiên cảm nhận được trước trận pháp có một đệ tử đến, sau đó hắn lập tức dừng tu luyện, hướng về hướng chân núi núi Vô Danh.

- Ngươi đến núi Vô Danh của ta có chuyện gì?

- Hồi Vương sư thúc, tông chủ có lệnh, tất cả trưởng lão lập tức tiến về đại điện tông môn tập hợp, đệ tử phụng mệnh đến đây thông báo cho sư thúc.

- Thì ra là thế, cảm ơn.

- Sư thúc nói quá lời, có thể cống hiến sức lực cho sư thúc, đây là phúc khí của đệ tử.

- Ừm.

Vương Đằng gật gật đầu, tiện tay ban thưởng một bình Thông Lạc Đan cho tên đệ tử này, sau đó cất bước đi về đại điện tông môn.

Vương Dương cúi đầu nhìn thoáng qua bình sứ nhỏ trong tay, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ.

- Lại là Thông Lạc Đan! Đã sớm nghe nói Vương sư thúc là trưởng lão hòa ái dễ gần nhất trong tông phái, lời này quả nhiên không giả, xem ra sau này phải tạo mối quan hệ với Vương sư thúc nhiều hơn để thu được hảo cảm của hắn mới được.

Thật ra trong mấy năm này, Vương Đằng ở Thiên Thánh tông ngoại trừ cẩu ra tì bình thường cũng rất hay kết thiện duyên.

Có câu nói rất hay, ngươi không muốn tìm người khác gây phiền phức thì người khác cũng sẽ đi tìm ngươi gây chuyện.

Vương Đằng rất nhanh đã đi vào đại điện tông môn, nơi này đã tụ tập không ít trưởng lão Thiên Thánh tông.

Phận thực lực của đa số trưởng lão đều là Chân Nguyên cảnh, có một số ít là Huyền Nguyên cảnh, chỉ có mấy lão đầu tử mái tóc bạc mặt hồng hào thì thực lực mới đạt đến Long Nguyên cảnh.

Đây cơ bản cũng là vốn liếng của Thiên Thánh tông, đương nhiên trong tông phái cũng có khả năng còn ẩn giấu một hai lão quái vật mà người ngoài không biết.