Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tuy diện tích của Càn Vương Triều rất lớn, có đến mấy tỷ nhân khẩu, ở thế giới này chỉ có thể coi là giọt nước trong biển cả, nếu nói như vậy, nơi khác khẳng định không thiếu thiên tài cấp S trở lên, nhưng vấn đề là Vương Đằng hắn không dám đi ra ngoài!

Tuy tên tuổi của Thiên Thánh tông cũng rất vang dội, nhưng nhiều nhất chỉ có thể coi là một môn phái tam lưu trong Càn Vương Triều, ngay cả tu vi của tông chủ Thiên Thánh tông cũng chỉ mới là Chân Võ cảnh.

Năm năm qua, Vương Đằng chưa bao giờ bước ra khỏi phạm vi Thiên Thánh tông nửa bước, hắn sợ mình vừa đi ra ngoài sẽ bị người khác đánh chết.

Không dám ra ngoài thì hắn sẽ không thu nhận được đồ đệ thích hợp, như vậy hắn còn cần hệ thống này làm cái gì?

- Bản hệ thống sẽ tự động tìm kiếm thiên tài trong phạm vi mười dặm xung quanh kí chủ, kí chủ chỉ cần thu đồ đệ là được, theo tu vi của kí chủ tăng lên, phạm vi tìm kiếm thiên tài sẽ càng mở rộng.

- Hệ thống, phạm vi tìm kiếm này của ngươi hơi nhỏ rồi, không phải nên tìm kiếm trong phạm vi ngàn dặm mười ngàn dặm sao?

Vương Đằng cũng có chút bất đắc dĩ, phạm vi tìm kiếm nhỏ như vậy thì có thể làm được gì chứ, phải biết rằng diện tích của thế giới này rất là mênh mông rộng lớn, chỉ riêng núi Vô Danh mà hắn đang ở cũng đã có phạm vi khoảng gần mười dặm rồi.

- Mời kí chủ cố gắng ra khỏi cửa nhiều hơn, cố gắng tăng cao tu vi.

- . . .

- Được rồi, vẫn là tìm kiếm ở Thiên Thánh tông một phen trước đi.

Giả dụ bên trong Thiên Thánh tông mà hắn ở nhiều năm như vậy có thiên tài dạng này thì sao, nếu có thể tìm ra mấy thiên tài cấp S, vậy thì sau này việc tu luyện của hắn sẽ cực kỳ khoái lạc.

Nghĩ đến đây, Vương Đằng lập tức đứng dậy hướng về chỗ ở của đệ tử tạp dịch, căn cứ theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của hắn, bình thường thì đệ tử thiên phú cao đều sẽ giấu ở trong đệ tử tạp dịch hoặc là đệ tử ngoại môn bình thường.

Vương Đằng phi nhanh một đường đi vào núi Tạp Dịch, ánh mắt không ngừng dò xét các đệ tử tạp dịch xung quanh.

- Chào Vương trưởng lão.

- Chào Vương trưởng lão!

Một đường lên, nhóm đệ tử tạp dịch đều chào hỏi Vương Đằng, Vương Đằng cũng đều nở nụ cười đáp lại từng người.

Đây là nguyên tắc làm người mấy năm này của hắn, không thể quá cao lạnh, nói không chừng trong những đệ tử này có người nào đó giả heo ăn thịt hổ thì sao, nếu như bởi vì bình thường hắn quá cao lạnh mà ghi hận lên hắn thì sẽ không tốt.

- Hệ thống, có phát hiện đệ tử cấp S hay không?

Trong lòng Vương Đằng mặc niệm nói.

- Khi nào bản hệ thống tìm thấy đệ tử thích hợp sẽ tự động nhắc nhở kí chủ, mời kí chủ tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Ý tứ là nơi này không có.

Vương Đằng lại ngựa không ngừng vó chạy về các ngọn núi còn lại.

Rốt cục, dưới sự nỗ lực không ngừng của Vương Đằng, trong đầu của hắn truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống.

- Đinh, phát hiện ngoài tám dặm bên trái đằng trước kí chủ có một đệ tử cấp S.

Vương Đằng theo vị trí trong đầu tiến về bên trái đằng trước, rất nhanh, hắn đã nhìn thấy một cái nhà lá đơn sơ và một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Vương Đằng quan sát xung quanh một chút, lại nhìn thiếu niên đang cố gắng tu luyện một chút, cùng chữ “S” thật to trên trán của hắn.

Quả nhiên, người thiếu niên trước mắt này hẳn là khí vận chi tử trong truyền thuyết, xung quanh vắng vẻ, căn nhà nhỏ, nỗ lực tu luyện, đây đúng là đặc điểm của nhân vật chính rồi!

Hôm nay, hắn nhất định sẽ thu nhận tên này làm đồ đệ!

Khi Phương Húc tu luyện xong thì đã nhìn thấy trước mặt mình có một vị nam tử thanh niên mặc áo bào xám, đang mỉm cười nhìn mình.

- Tiền bối, ngươi là ai? Không biết ngươi tìm vãn bối có chuyện gì?

Phương Húc cảnh giác nhìn Vương Đằng.

Nhìn thấy bộ dáng cảnh giác của thiếu niên, nụ cười trên mặt Vương Đằng càng đậm, không tệ, đứa nhỏ này rất hợp với tính cách của mình.

- Bản tọa là trưởng lão Thiên Thánh tông, ngươi có thể nguyện bái ta làm thầy không?

Phương Húc nhất thời ngẩn người, hắn nghe nói trưởng lão của Thiên Thánh tông tu vi thấp nhất cũng là Chân Nguyên cảnh, mà cha của mình cũng mới là Tụ Khí cảnh, nếu như mình có thể bái sư, vậy chẳng phải là mình sẽ. . .

Đây là kỳ ngộ của mình à!

Nghĩ đến đây, Phương Húc vội vàng quỳ xuống lạy với nam tử thanh niên trước mặt.

- Đệ tử Phương Húc, bái kiến sư tôn.