Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Nếu đã như thế, vậy thì không phải nói là vẫn luôn tìm người khác làm thơ, không phải là bản thân có thể nâng cao tu vi nho đạo rất nhanh sao?” Ngô Thần không hiểu.

“Nào có đơn giản như vậy, văn nhân đều có sự ngông nghênh của mình, dù sao cái này cũng chỉ là tiểu đạo, với lại ai có thể liên tục viết ra được tác phẩm xuất sắc truyền thế ai cũng thích chứ.” Cố Hi lắc đầu, vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Giang Triệt.

“Hiện tại có lẽ ngươi đã hiểu tầm quan trọng của mấy quyển sách này.”

“Sách này ta không thể nhận.”

Giang Triệt gãi gãi đầu, làm sao cô nàng này lại ngốc như thế chứ, hắn vừa mới nói là mua mà.

Đúng lúc này, một đám thị nữ đi theo phía sau Trương quản gia cùng đi đến, đặt đồ ăn sáng lên bàn, Cố Thừa Húc thừa cơ mua hết những quyển sách này.

“Nếu đây là quà của Giang công tử, lục muội nên nhận mới đúng.”

Cố Thừa Húc không muốn trả những quyển sách này lại, dù sao cũng trở thành muội phu của hắn, coi như là nhận sính lễ sớm đi.

“Tam ca ~”

Cố Hi có chút tức giận, lúc đầu bọn họ có ý định làm tổn hại danh dự của Giang Triệt, nhận lấy quyển sách này, về sau nàng có còn mặt mũi làm người nữa không.

“Không sao, ta sẽ để cho Trương quản gia đi đến cửa hàng Văn Hoa ở phố nam mua mấy quyển là được, không phải Giang huynh đệ nói quyển sách này là mua ở đó sao.”

Cố Thừa Húc không quan tâm, nói.

Nghe thấy lời nói của điện hạ, Trương quản gia cười vâng dạ vài câu rồi khom người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của Trương quản gia, sắc mặt Lâm Vũ âm trầm, trong nháy mắt đã hiểu rõ, Trương quản gia là đi đến cửa hàng Văn Hoa, nhất thời trong lòng nhiều thêm mấy phần lo lắng, từ sau khi Cố Hi đọc xong bài thơ kia, Lâm Vũ đã hiểu, thơ ca Trung Quốc thật sự được in ấn ra rồi.

Mặc dù nói là từ bỏ nho đạo, nhưng nếu là thật lòng từ bỏ, tại sao Lâm Vũ còn ra tay giết gã sai vặt kia, hơn nữa, hệ thống đã nói cho hắn biết, trên người gã sai vặt kia cũng không có khí tức của hệ thống khác, nói cách khác ngoại trừ Lâm Vũ thì không có người xuyên không nào còn sống.

“Sư huynh, hay là chúng ta cũng đi cửa hàng Văn Hoa xem thử một chút đi?”

Giang Triệt khoát tay, “Hôm nay mới đi thì có gì tốt, sư đệ, vốn dĩ thiên phú luyện kiếm của đệ đã kiếm, tu luyện kiếm đạo thật tốt mới là nhiệm vụ chủ yếu, đừng mơ tưởng xa vời, nho đạo cũng không dễ dàng như thế.”

Lâm Vũ khẽ giật mình, đột nhiên trong lòng dấy lên một ngọn lửa giận.

Gia hỏa này vẫn luôn giáo huấn hắn, không phải chỉ là thiên phú tốt hơn một chút thôi sao, không phải chỉ là nhập môn sớm hơn một chút thôi à, có tư cách gì mà đi giáo huấn hắn.

Lâm Vũ kìm nén phẫn nộ trong lòng, cười nói.

“Sư huynh nói đùa rồi, không phải đại sư tỷ thích đọc sách sao, đệ muốn mua mấy quyển sách cho sư tỷ đọc, đệ ngay cả luyện kiếm cũng không tốt, làm sao lại đi tu nho đạo chứ.”

Cố Hi nghi hoặc, “Nhưng trong cơ thể ngươi có tài hoa, mặc dù không bằng đứa trẻ, nhưng cũng hẳn là hao phí không ít thời gian.”

Hiện tại nàng vẫn còn nhớ rõ chuyện của Vạn Hoa Lâu, với lai vừa rồi trong sách có một tờ bị xé đi.

Giang Triệt muốn khuyên nhủ sư đệ của hắn, đương nhiên nàng muốn giúp một tay.

Nho đạo nhập môn cần đọc đủ thứ thi thư, tuy nói là đồng sinh, nhưng thời gian mấy năm vẫn là làm được, luyện kiếm thì luyện kiếm, học văn thì học văn, chỉ có một lòng, mới có thể thành được.

“Chậc chậc chậc, khó trách kiếm thuật kém như thế.” Ngô Nhàn lên tiếng châm chọc.

“Ngô sư huynh, huynh có ý gì?” Nhược Tư Vi hung hăng giống như đang bao che cho con của mình.

“Tiểu sư đệ vừa mới nhập môn chưa đến một năm, mà đã đột phá đến cảnh giới Linh Hải, đệ ấy như từng lười biếng, so với ta còn lợi hại hơn.”

Ngày bình thường sư huynh đối với tu luyện rất nghiêm ngặt, cho dù thương Nhược Tư Vi, cũng không cho phép có chỗ lười biếng ở mặt tu luyện, sư huynh nói sư đệ nàng không có ý kiến gì, nhưng Ngô Thần là thứ gì chứ.

“A đúng đúng đúng, vô số tài nguyên đập vào, nhị cảnh Linh Hải, Lâm sư đệ quả nhiên thiên tư trác tuyệt.”

Ngô Thần châm chọc nói.

Những tài nguyên kia của Lâm Vũ, Ngô Thần còn không rõ sao?

Đặt vào trong tay của Giang Triệt, không nói đến căn cơ, chưa đến nửa năm, một tháng đã có thể đột phá đến Đạo Cung, cho dù chậm rãi tiến chắc, tốc độ tu luyện cũng gấp mấy chục lần Lâm Vũ.

Còn có Nhược Tư Vi ngươi là thứ gì chứ, bảy phần tài nguyên tu luyện của Giang Triệt đều đưa cho cô, mới đạt đến được đỉnh phong Linh Hải, đến chó nhìn thấy cũng lắc đầu.

Nghĩ đến chuyện lão Giang mất tích mấy ngày trước, Nhược Tư Vi còn vui vẻ cùng dạo phố với Lâm Vũ, lúc này Ngô Nhàn không có một chút hảo cảm nào với Nhược Tư Vi.

“Ngươi….”

Nhược Tư Vi bị nói lại đến không nói được câu nào, chỉ có thể vô cùng đáng thương nhìn sư huynh.