Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhược Tư Vi quay đầu lại, thấy sư huynh đã trở về nên cười nói: "Muội đã nói rồi mà, sư huynh chắc chắn không sao, ngươi xem, không phải đã trở về rồi sao?

Nói xong, còn chạy đến bên cạnh sư huynh kéo tay hắn: "Sư huynh, mấy ngày nay Hoàng thành náo nhiệt lắm, muội còn chuẩn bị quà cho huynh nữa."

"Tiếc là huynh không có ở đây, nếu không thì huynh nhất định sẽ bị đèn hoa tối qua làm cho kinh ngạc luôn, đẹp lắm."

Nhược Tư Vi nói không ngừng, Giang Triệt không có hứng thú nghe tiếp, quay đầu nhìn Ngô Thần nói: "Dạo này đừng để bá mẫu ra ngoài, có mấy tên Ma tộc trà trộn vào Hoàng thành, có lẽ cũng là vì thư viện Vô Nhai."

Ma tộc ư?

Ngô Thần hiểu ra, bảo sao tên này lại đánh ngất hắn ta.

"Vậy mấy ngày nay ngươi không sao chứ?"

Giang Triệt rút tay về rồi đi về phía trong viện: "Ma tộc Phá Vọng kỳ, nếu không phải ta may mắn thì ngươi thật sự không gặp được ta nữa rồi."

Lời này có vẻ như là giải thích, lại có vẻ như là chế giễu.

Mọi người sửng sốt một chút, sau đó đủ loại tiếng kinh hô vang lên, thế mà sư huynh có thể thoát khỏi tay Ma tộc Phá Vọng kỳ, quả thực quá lợi hại.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này thì có vẻ như còn chưa bị thương.

Giang Triệt được mọi người vây quanh đi vào trong viện, các sư đệ muốn nghe hắn kể chi tiết về quá trình chiến đấu với Ma tộc, còn Nhược Tư Vi thì có chút ngây người.

Sư huynh thực sự gặp nguy hiểm rồi sao?

Lâm Vũ thấy vậy bèn đi tới an ủi: "Muội cũng không biết sư huynh gặp nguy hiểm mà, yên tâm đi, đợi sư huynh khôi phục đạo tâm rồi, nhất định sẽ tha thứ cho muội."

"Bây giờ muội cũng đã ở Linh Hải cảnh, cho dù có biết thì sư huynh cũng không nỡ để muội làm chuyện nguy hiểm như vậy đâu."

Sau một hồi được Lâm Vũ an ủi, Nhược Tư Vi nghiêm túc gật đầu.

"Muội không biết sư huynh gặp nguy hiểm, hơn nữa cho dù có biết thì muội cũng không làm được gì."

Dư quang thấy sư muội vẫn lý sự như vậy, Giang Triệt thầm lắc đầu, ôi, kiếp trước đúng là đồ đần.

"Lão Giang, ta hỏi ngươi, đối phương đã là tu sĩ Phá Vọng đấy, ngươi chạy thoát thế nào?" Ngô Thần sốt ruột hỏi.

Hắn vất vả lắm mới lên Linh Đài đỉnh phong, sắp đuổi kịp tên này rồi, tên khốn này chẳng lẽ đang lén tu luyện, muốn làm mọi người kinh ngac sao, là Ma tộc Phá Vọng đấy!

Rốt cuộc tu vi tên khốn này là gì vậy.

Giang Triệt nhấp một ngụm trà: "Đã nói là ăn may rồi, không phải phía nam có một bãi tha ma sao, lúc ta chạy đến đó thì phát hiện có Ma tu đang hấp thụ oán khí, ta không đánh lại Ma tộc nên dùng một chút thủ đoạn nhỏ, để bọn chúng cắn xé lẫn nhau."

Dù Ma tu cũng mang chữ ma nhưng cũng là Nhân tộc, có điều phương pháp tu luyện tương đối tàn nhẫn thôi.

Ngô Thần sửng sốt: "Là ngươi làm ra sao?"

Bãi tha ma cách Hoàng thành chỉ hơn trăm dặm, trận chiến ba ngày trước khiến không ít tu sĩ lo lắng, suýt nữa tưởng Ma tộc muốn khai chiến với Đại Chu.

"Vớ vẩn, không gây ra chút động tĩnh nào thì ta chạy thoát được sao?"

Giang Triệt bất lực, sau đó hỏi: "Đúng rồi, mấy ngày ta mất tích có ai đến tìm ta không, đặc biệt là người của Vạn Hoa Lâu?"

"..."

Sắc mặt mọi người lập tức trở nên kỳ lạ, vừa mới thoát chết đã nghĩ đến chuyện đó, sư huynh này cũng quá, quá phóng khoáng rồi.

Nhìn sắc mặt kỳ lạ của các sư đệ, Giang Triệt biết bọn họ hiểu lầm rồi nhưng hắn cũng lười giải thích.

"Chỉ hỏi có hay không thôi?"

Mặc dù Mị Tiên Nhan không để ý đến tên tiểu tốt như hắn, nhưng Nam Thanh Thanh bị ăn quả đắng chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, nàng ta nhất định sẽ tìm cách trả thù.

Ngô Thần nhịn cười.

"Ba ngày nay đúng là có không ít người đến thăm, ngoài những đệ tử tông môn đó ra thì Lục công chúa Đại Chu, Yên Vương cũng đến một lần, nhưng chỉ tặng quà rồi rời đi, còn nói đến Vạn Hoa Lâu..."

Ngô Thần dừng lại một chút, tiếp tục nói.

"Dù sao Ngô gia cũng được coi là thế gia, nếu người của chốn khói hoa đến thì có lẽ còn chưa đến cửa đã bị đuổi đi bằng chổi rồi."

Nói xong, Ngô Thần cười hì hì đến gần Giang Triệt: "Cho dù uống rượu ở Vạn Hoa Lâu có hương vị khác biệt thì ngươi cũng không thể nói thẳng ra như vậy được."

"Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt."

Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng những người có mặt ở đây đều không phải là phàm nhân, bọn họ lần lượt cúi đầu, muốn cười mà không dám cười, chỉ có thể cắn chặt môi.

Sư huynh bình thường nghiêm túc, thế mà lại ngã ngựa ở Vạn Hoa Lâu...

Ha ha ha.

Nói ra thì các nữ đệ tử trong tông môn chắc sẽ phát điên mất.

Phải biết rằng các nữ đệ tử trong tông môn, người nào người nấy đều xinh đẹp như hoa, thế nhưng Giang sư huynh lại chẳng thèm nhìn thẳng bọn họ, chẳng lẽ là vì các cô nương ở Vạn Hoa Lâu biết nhiều tư thế hơn chăng???

Giang Triệt rất muốn đánh chết Ngô Thần, đi khắp nơi làm hỏng danh tiếng của hắn, như vậy mà coi được sao?