Phản Phái? Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ (Dịch)

Chương 24. Chẳng lẽ sư huynh cũng nghi ngờ ta đạo văn? (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sắc mặt Lâm Vũ căng thẳng, cũng không nghĩ đến chuyện tại sao sư huynh không muốn tu luyện nữa, hắn ta hơi tức giận nói: "Chẳng lẽ huynh cũng nghi ngờ ta đạo văn?"

"Cũng không phải." Giang Triệt lắc đầu: "Sư tôn thu đồ đệ coi trọng nhất chính là tâm tính, tuyệt đối sẽ không để kẻ tâm địa không trong sáng bái nhập môn hạ, ta tuyệt đối tin tưởng ngươi."

"Nhưng tên tiểu tư kia nói có sách mách có chứng, thi thánh Đỗ Phủ, thi tiên Lý Bạch, cứ như thật vậy."

"Ngươi cũng biết, lúc rảnh rỗi ta thích đọc sách, nếu thực sự có những người đó, ta sẽ đợi đến lúc tập thơ xuất hiện rồi mua vài bộ, ta muốn xem xem rốt cuộc hai người này đã viết những bài thơ gì mà lại có thể được phong là hai chữ tiên và thánh."

Cho dù là thánh hay tiên thì đều là những tồn tại mạnh nhất ở thế giới này, không ai không kính trọng, cũng không dám không kính trọng.

"Tuy ta đọc nhiều sách nhưng cũng chưa từng nghe đến tên hai người này, có lẽ là tên tiểu tư kia bịa đặt đấy." Lâm Vũ lắc đầu nói.

Hắn ta đương nhiên không thể nói mình quen biết hai người này, nếu không thì bài thơ hôm qua sẽ từ nghi ngờ biến thành khẳng định, hơn nữa hắn ta cũng chỉ nói một câu, những câu thơ còn lại là do tên tiểu tư kia bổ sung.

"Vậy thì thật đáng tiếc." Giang Triệt giả vờ thở dài nói.

"Hôm qua khi nghe tên hai người này, ta đã muốn tìm tên tiểu tư kia nói chuyện, xem có thể lấy được bản in đầu tiên không, như vậy cũng có thể thưởng thức tác phẩm của hai nhà thơ đó sớm hơn nhưng ai ngờ tên tiểu tư kia lại chết bất đắc kỳ tử, ngay cả ta cũng không tìm ra được nguyên do."

"Hầy, tên tiểu tư đó đã chết rồi, không biết tập thơ kia có còn được xuất bản không nhỉ?"

"Không được, ta phải đi xem các cửa hàng xung quanh thử, biết đâu đã xuất bản rồi."

Tuy Giang Triệt không tu Nho đạo nhưng cũng rất thích tập thơ, nhìn bóng lưng sư huynh rời đi, sắc mặt Lâm Vũ tối sầm lại.

"Sư huynh thay đổi rồi."

Nhược Tư Vi cười khổ, đúng là như vậy.

"Đúng rồi, tam sư tỷ, vừa nãy sao tỷ lại ngăn ta hỏi chuyện?"

Đi ra khỏi Ngô gia, Giang Triệt không biết lấy đâu ra một chiếc quạt xếp, thong thả đi trên phố, Ngô Thần bên cạnh có chút tò mò hỏi.

"Ngươi đi đâu vậy, hiệu sách ở phía đông, phía nam toàn là những quầy hàng nhỏ, đi tiếp nữa là đến nơi ở của dân thường rồi."

"Ai nói ta muốn đến hiệu sách, tìm người không được sao?"

Liếc nhìn phía sau, Giang Triệt tuỳ ý nói.

Từ khi ra khỏi Ngô gia, hắn đã phát hiện có người luôn âm thầm theo dõi, mặc dù sát khí được che giấu rất tốt nhưng làm sao có thể qua mặt được hắn.

Ngô Thần sửng sốt, lập tức hiểu ra tên này lười đối phó với Lâm Vũ nên tùy tiện tìm lý do: "Vậy ngươi không tìm sách cho Thiền sư tỷ nữa à?"

Trước đây lão Giang thích đọc sách nhưng đó là vì Thiền sư tỷ thích đọc, hắn chỉ sưu tầm thôi, mỗi lần sưu tầm xong, hắn đều lọc lại một lượt xem những cuốn nào là sách hay, vì vậy các đệ tử trong tông môn mới cho rằng tên này thích đọc sách, thực ra trong thâm tâm hắn không hứng thú lắm.

"Nàng ấy đã có rất nhiều sách rồi, tìm nhiều như vậy làm gì."

Ngô Thần suy nghĩ một chút, cũng thấy có lý, Thiền sư tỷ cũng phải tu luyện nữa mà, không biết bao nhiêu năm nữa mới đọc hết những cuốn sách trong tay nàng ấy đây.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phố Nam, mặc dù nơi đây là nơi dân thường sinh sống nhưng không có quá nhiều khác biệt so với những nơi khác, tuy ăn mặc khá giản dị nhưng không có miếng vá, càng không bẩn thỉu lộn xộn, chỉ là trông có vẻ bình thường hơn mà thôi.

Đám đông náo nhiệt xung quanh khiến Giang Triệt hơi nhíu mày, hắn không ngờ trước khi Lâm Vũ giúp Cố Hi lên ngôi nữ đế, nơi này lại phồn hoa đến vậy, ít nhiều trên khuôn mặt mỗi người đều nở nụ cười.

Lén liếc nhìn phía sau, Giang Triệt bất lực: "Đi thôi, chúng ta cần ra khỏi thành một chuyến."

"A, bạn của ngươi không ở đây sao?"

Trước đây Ngô Thần chưa từng đến đây, còn định cảm nhận không khí phồn hoa này cho đã, vậy mà sao tên này lại đột nhiên đi mất.

"Không có."

"Lão Giang, ngươi nói tìm bạn nhưng ta nhớ ngươi chưa từng đến Đại Chu mà, bạn của ngươi là ai, mặc dù Ngô gia bọn ta ở đây không tính là lợi hại nhưng giúp ngươi tìm người vẫn không thành vấn đề."

Trong lúc hai người trò chuyện, ở không xa có một bà lão chống gậy, tay xách giỏ đi chậm rãi, thấy Giang Triệt và Ngô Thần lại đi về phía ngoại thành, Nam Thanh Thanh nghi mình đã bị phát hiện nên tên này muốn tìm một nơi giải quyết nàng ta.

Nhưng nghĩ đến Giang Triệt chỉ mới ở Đạo Cung sơ kỳ, lại nghi ngờ là do ảo giác của mình.

Bỗng nhiên, Nam Thanh Thanh nhận ra ánh mắt Giang Triệt dừng lại trên người mình trong chốc lát, điều này khiến nàng ta hiểu ngay mình thực sự đã bị phát hiện.

Nam Thanh Thanh không hiểu tại sao mình lại bị phát hiện nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của tôn chủ thì ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, bất kể có phát hiện hay không thì kẻ xúc phạm tôn chủ đều phải chết.