Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bây giờ thay đổi nhiều như vậy nhưng dáng vẻ tùy ý của sư huynh lại có chút khí chất tự tại tiêu dao.

“Ngươi đến rồi.” Ngô Thần tiến lên vỗ vai hắn cười nói.

Giang Triệt kinh ngạc: “Sao ngươi lại đến đây?”

Kiếp trước, mặc dù hắn không tham gia nhiệm vụ này vì Tử Tiêu Thần Lôi nhưng vẫn có chút hiểu biết về tình hình bên ngoài, tên này không đi mà.

“Còn không phải vì ngươi vẫn ở Bạch Vân Phong suốt nên không thể tìm ngươi đánh nhau sao, nghe nói lần lịch luyện này ngươi cũng tham gia nên ta đến thôi.”

“Thế nào, cơ thể đã khỏe hơn chưa?”

Giang Triệt nở nụ cười chân thành: “Chỉ có chút cương phong đó thì tạm gãi ngứa cho ta thôi, còn lâu mới làm ta bị thương.”

Dù ở kiếp trước Ngô Thần cũng là bạn thân của hắn, mặc dù sau này hai người dần xa cách vì những lời đồn đại nhưng ngay cả khi sau này hắn trở thành kẻ mà thế gian khinh bỉ, Ngô Thần cũng chưa từng ra tay với hắn.

Nhưng cũng chính vì vậy mà kết cục của hắn ta không được tốt lắm, trong một lần thực hiện nhiệm vụ hắn ta đã ngã xuống dưới tay Yêu tộc, mà trong số những Yêu giết hắn, có cả yêu thân của Lâm Vũ.

“Vậy thì tốt, đợi nhiệm vụ lần này kết thúc, ta sẽ đấu với ngươi một trận.” Hắn ta tưởng tên này thực sự đã thất vọng với tông môn, còn có cả những lời đồn đại về đạo tâm bị tổn thương, bây giờ xem ra toàn là chuyện nhảm nhí thôi.

Nhược Tư Vi đứng sau Ngô Thần, trong lòng có chút chua xót, lâu như vậy rồi nàng mới thấy sư huynh nở nụ cười thật lòng như vậy, nhưng nụ cười này không phải dành cho nàng.

“Sư huynh...”

Nghe thấy giọng nói mềm mại này, Giang Triệt chọn cách phớt lờ, tiếp tục trò chuyện với Ngô Thần.

“Đúng rồi, mọi người đã đến đông đủ chưa, nghe nói Đại Chu bên kia có rất nhiều thứ thú vị, trừ việc lịch luyện ra, ta cũng chưa từng đến Đại Chu đó.”

Hắn biết mọi người chưa đến đông đủ, dù sao nhân vật chính còn chưa đến mà, hắn nói vậy chỉ là không muốn để ý đến một người nào đó mà thôi.

Ngô Thần nhìn xung quanh, sau khi điểm danh xong thì cười nói.

“Không ngờ ngươi lại là người đến cuối cùng, trước kia ngươi còn tích cực hơn bất kỳ ai, ta nói này, đừng có nghĩa khí quá, ngươi giúp họ, đến lúc ngươi gặp chuyện thì chưa chắc đã có người giúp ngươi đâu.”

“Chuyện lần này chính là ví dụ điển hình, ngươi xem ngoài ta ra, còn ai đứng ra bênh vực ngươi không?”

“Không đúng, con ả Cổ U U chết tiệt kia hình như cũng nói.”

“Yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Dù Lạc Hành Vân nghi ngờ Lâm Vũ không có trong nhiệm vụ lần này nhưng cũng không để ý, ngược lại còn kinh ngạc vì những người nói giúp hắn kia.

Con hồ ly tinh Cổ U U đó lại đứng ra nói đỡ cho hắn sao?

Lạ thật, kiếp trước sao hắn lại không biết nhỉ.

Còn nói đến chuyện giúp đỡ~~

Đã định rời khỏi tông môn rồi, sao còn có thể giúp bọn họ được.

Cuộc trò chuyện không coi ai ra gì của hai người khiến những tu sĩ xung quanh xấu hổ cúi đầu, trước đây bọn họ đều được sư huynh chỉ bảo nhưng lần này, bọn họ thực sự không giúp được gì, thậm chí còn nghi ngờ sư huynh.

Nhưng mà...

Bằng chứng, lời khai, còn có lời buộc tội của những tu sĩ sống sót, Thanh Nguyệt trưởng lão, Nhược Tư Vi, hai người thân thiết nhất của Giang sư huynh lại vì đại nghĩa mà diệt thân thích, dù là ai cũng sẽ cho rằng chuyện này không thể giả được.

Nhưng may mắn là bọn họ chỉ nghi ngờ, chứ chưa từng mở miệng nói xấu sư huynh.

Lúc này, Nhược Tư Vi chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, dường như các đệ tử xung quanh đang khinh thường nhìn nàng, nàng đã bao giờ chịu nhục nhã như thế này đâu, nhưng nghĩ đến thái độ của sư huynh, nàng chỉ có thể chuyển chủ đề nói chuyện.

“Sư huynh, chúng ta mau đi thôi, chỉ còn nửa tháng nữa là thư viện Nho Đạo sẽ mở rồi.”

Nàng không dám nắm tay sư huynh, nàng sợ sư huynh sẽ hất thẳng tay nàng ra giống như lúc ở chấp pháp đường.

Ngô Thần liếc nhìn đôi sư huynh muội này, cười nói.

“Được rồi, chúng ta lên đường thôi.”

Nói xong, hắn bèn đạp lên phi kiếm, tao nhã xoay một vòng rồi dừng lại giữa không trung, những đệ tử khác thấy vậy cũng lần lượt đạp lên phi kiếm.

Sau khi ném Hắc Long đi, Giang Triệt không còn linh kiếm, hắn đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên cây không xa, vung tay một cái, hai chiếc lá cây xuất hiện trước mắt, sau đó hắn nhẹ nhàng nhảy lên, trông giống như đang đứng giữa không trung.

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cả cằm.

Kiểm soát linh lực này mạnh quá rồi, chỉ bằng lá cây cũng có thể bay được sao?

“Ngươi...”

Giang Triệt cười nhẹ: “Ở Đạo Cung cảnh, bay giữa không trung là chuyện bình thường mà.”

“Vớ vẩn, lão tử tò mò ngươi làm sao để giảm bớt lực cơ.” Ngô Thần kinh ngạc nói.

Bay giữa không trung không xem là quả lợi hại nhưng hắn ta có thể cảm nhận được tên này không có linh lực trên người, tất cả sức mạnh đều đến từ hai chiếc lá cây kia.