Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bà mối phía sau cũng nhắc nhở:

 - Tân lang quan còn cần đi tiếp khách uống rượu đó, đưa tân nương tử đến đây là được rồi.. 

Một bà mối khác cười nói:

 - Tân lang quan đừng nóng vội, chờ đến tối lại động phòng, tân nương tử chạy không thoát.. 

Lạc Thanh Chu đương nhiên biết tân nương tử chạy không thoát. 

Động phòng cái gì, nói thật, thật sự là hắn không có gấp gáp. 

Dù sao đã bái đường thành thân, tân nương tử đã là của hắn, tối nay động phòng cũng không sao. 

Chỉ là, hắn muốn sớm chút nhìn thấy dáng dấp tân nương tử của mình. 

Đẹp hay xấu? 

Nhưng xem ra, chỉ có thể chờ đợi đến tối lại đến giải tỏa nghi vấn này. 

Hắn buông lỏng tay nhỏ mềm mại không xương của tân nương tử ra, trong lòng lại có chút lưu luyến không rời. 

Tay nhỏ kia thật mềm, non, mịn, sờ thoải mái. 

Giống như có một loại ma lực. 

Chỉ là cầm thôi, cũng khiến hắn trên đường đi cũng cảm thấy tâm viên ý mãn. 

Vẫn là câu nói kia. 

Một bàn tay đẹp như vậy, người sẽ xấu sao? 

Có xấu, cũng sẽ không xấu đến mức không hợp thói thường đi. 

Chỉ cần không miệng xếch mắt lé, mặt mũi tràn đầy sẹo là được. 

Cùng lắm thì lúc ân ái triền miên, che kín mặt của nàng, không nhìn nàng. 

Chỉ cần nàng phát ra tiếng đáp lại là tốt rồi. 

Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, đi theo mấy nha hoàn quay người rời khỏi, ra tiểu viện. 

Tiểu Điệp chờ ở ngoài. 

Thấy hắn ra, hơi kinh ngạc: 

- Công tử, sao nhanh như vậy lại ra rồi? Nhìn thấy.... 

Nàng dừng một chút, sợ hãi nhìn mấy nha hoàn bên cạnh kia một chút, thấp giọng nói: 

- Nhìn thấy bộ dáng tân nương tử sao? Có xinh đẹp không?

Lạc Thanh Chu lắc đầu. 

Hai chủ tớ được nha hoàn dẫn đường về tới khách sảnh. 

Lạc Thanh Chu đi theo sau nha hoàn, được Tần nhị gia Tần Nhược Hoài dẫn, bắt đầu lần lượt mời rượu tân khách. 

Kính trước tiên, tự nhiên là mấy vị lão nhân đức cao vọng trọng của Mặc Thành kia. 

Tiếp theo là nhạc phụ Tần Văn chính. 

Đương nhiên, bởi vì hắn ở rể, xưng hô phải sửa lại. 

Phải trực tiếp gọi là: “Phụ thân đại nhân”. 

Sau này hắn phải sửa họ từ Lạc Thanh Chu biến thành Tần Thanh Chu hay không, chính là vị “Phụ thân đại nhân” này làm chủ. 

Tần Văn chính nhìn rất trẻ trung, giống như hơn ba mươi tuổi. 

Dáng người thẳng tắp, góc cạnh rõ ràng, bộ dáng có chút tuấn lãng, là  oái ca trung niên mười phần. 

Chỉ là nhìn có chút uy nghiêm, sắc mặt cũng không tốt lắm. 

Lạc Thanh Chu có thể hiểu được. 

Vị phụ thân kia làm sao nguyện ý để cho nữ nhi mình gả cho một tiểu tử thân phận hèn mọn chứ? Cho dù nữ nhi mình là đồ ngốc. 

Huống chi, hắn còn là vật thay thế hối hôn. 

Lạc Thanh Chu nhìn nhiều soái ca trung niên trước mắt mấy lần, cũng không nghe được tiếng lòng của hắn. 

Không phải người đa nghi, hắn thoáng an tâm một chút. 

Phụ thân bộ dạng như thế, nữ nhi kia bộ dạng chỉ sợ cũng không kém được đi đâu ? 

Đáng tiếc hôm nay vị nhạc mẫu đại nhân kia chưa hề xuất hiện. 

Nếu nhạc mẫu đại nhân cũng xinh đẹp, vậy hắn triệt để yên tâm. 

Kính xong Tần gia, kính Lạc gia. 

Đám người Tần gia mặc dù xem thường kẻ ở rễ như hắn, nhưng trên mặt vẫn rất lễ phép, đều mỉm cười, hoặc là gật đầu thăm hỏi. 

Mà Lạc gia liền không giống. 

Ngoại trừ phụ thân hắn và Nhị công tử Tần Ngọc trên mặt mang nụ cười dối trá ra, những người khác vẻ mặt đều rất lãnh đạm, giống như hắn là một người xa lạ. 

Tốt. 

Đối với bọn họ mà nói, hắn vốn chính là một người xa lạ. 

Đám người Lạc gia hình như cũng xấu hổ tham gia tiệc cưới này, cũng xấu hổ vì quen biết hắn, đều muốn kết thúc sớm một chút, sớm rời khỏi một chút. 

Tuy như vậy, Lạc Thanh Chu vẫn như cũ biểu hiện rất cung kính. 

Tân khách rất ít, tất cả chỉ năm bàn. 

Hơn nữa còn không có ngồi đầy. 

Mời rượu xong. 

Lạc Thanh Chu cũng không lưu lại ăn cơm, trực tiếp cáo lui. 

Cũng không ai giữ hắn lại. 

Rời khỏi đại sảnh, cách xa những ánh mắt kia, hắn cảm thấy dễ dàng không ít. 

Nhìn sắc trời, đã là buổi chiều. 

Nghĩ đến buổi tối động phòng, cũng có một chút gì đó mong đợi. 

Hi vọng phần mong đợi này, đến lúc đó đừng biến thành kinh hãi. 

Tiểu Điệp chờ ở cửa. 

Thấy hắn ra, kỳ quái nói: 

- Công tử, sao người ra đây rồi? Không bồi khách nhân ăn cơm sao? 

Lạc Thanh Chu tự giễu cười một tiếng:

 - Nếu ta ở đó, chỉ sợ bọn họ ăn không vô. Đương nhiên, ta cũng ăn không vô. Đi thôi, dạo xung quanh xem, xem nhà mới của chúng ta.. 

Hai chủ tớ xuyên qua hành lang, chuẩn bị đi dạo hậu viện. 

Mấy nha hoàn vội vàng theo sau. 

Trong đó có một nha hoàn tên Thu nhi, vội vàng nhắc nhở: 

- Cô gia, không thể đi loạn. Phía sau còn có phu nhân tiểu thư, còn có khách quý từ Ngọc Kinh tới, nếu bị nhìn thấy, chúng nô tì không tiện bàn giao. 

Lạc Thanh Chu nghe vậy, đành phải dừng bước, hỏi: 

- Vậy ta có thể đi chỗ nào?

Những nha hoàn này thái độ và ngữ khí đối với hắn đều rất tốt, ngược lại làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.