Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ầm!

Một vòng sóng khí màu đỏ từ trên thân Tần Nguyệt khuếch tán ra, giống như vòng tròn hình thành từ ngọn lửa, khiến cho Lý Hiên có loại cảm giác bị nướng bên cạnh đống lửa.

Cùng lúc đó, khí huyết lực trên người Tần Nguyệt bành trướng, luyện thể công vận chuyển một cách tự nhiên, khí tức cả người nàng cũng bắt đầu trở nên cường đại.

[ Ting! Đệ tử Tần Nguyệt của ngài thành công đạt tới luyện thể tầng 2, ngài đạt được thiên phú đặc thù: Cảm giác. ]

[ Cảm giác: Sức cảm giác của ngươi đạt được tăng cường trên mức độ lớn, đồng thời cũng sớm có dự cảm đối với nguy hiểm, có thể trước thời hạn phát hiện nguy hiểm. ]

"Cái này!"

Lý Hiên nhìn năng lực mới vừa lấy được, trong mắt loé sáng ánh sao, trong lòng không ngừng dâng lên vui sướng.

Thật sự là cái thiên phú cảm giác này quá mạnh mẽ, năng lực trước thời hạn phát hiện nguy cơ, đơn giản là thần kỹ bảo vệ tánh mạng.

Lý Hiên vừa mừng rỡ vừa cảm giác Tần Nguyệt chính là phúc tinh nhỏ của mình, không nhịn được muốn bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

"Ồ?"

Lý Hiên nhìn má trái của Tần Nguyệt, vết bớt nơi đó hơi chút nhạt đi một tí, sự phát hiện này làm Lý Hiên cảm thấy không tưởng tượng nổi.

"Chẳng lẽ vết bớt sẽ theo thực lực Tần Nguyệt tăng lên, từng chút một biến mất?"

Lý Hiên hết sức kinh ngạc, nếu quả như thật sẽ biến mất, đó đối với Tần Nguyệt mà nói cũng là chuyện tốt.

Dù sao một cô bé dễ thương như vậy, bị vết bớt ảnh hưởng đến dung nhan, sau khi lớn lên nhất định sẽ cảm thấy tự ti.

Nếu như có thể giải quyết cái vấn đề này, Lý Hiên cũng sẽ không lo lắng Tần Nguyệt tự ti, dù sao tiểu nha đầu này dung mạo rất khả ái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phía bên phải đã chứng minh hết thảy.

"Sư tôn, ta đột phá, ta đạt tới luyện thể tầng 2. "

Thanh âm mừng rỡ truyền tới, âm thanh mặc dù vẫn mềm mại nhỏ nhẹ, nhưng Lý Hiên nghe được sự mừng rỡ.

" Ừ, chúc mừng ngươi, quả này cũng cho ngươi. " Lý Hiên cầm một trái cây màu đỏ khác đưa cho Tần Nguyệt, mỉm cười nhìn nàng.

"Sư tôn, ta đã ăn một quả, quả này cho ngài đi. " Tần Nguyệt lắc đầu một cái, từ chối nhận quả trái cây màu đỏ cuối cùng.

"Không cần, năng lượng trong quả trái cây này không thích hợp ta, ngươi ăn đi."

Lý Hiên cầm trái cây màu đỏ đặt ở trong bàn tay nhỏ của Tần Nguyệt, mỉm cười cự tuyệt.

"Sư tôn, ta có thể cảm nhận được trái cây này đối với ngươi có tác dụng rất lớn, ngài không lừa được ta đâu. " Tần Nguyệt nghiêm túc nhìn Lý Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.

Quả trái cây màu đỏ này bất luận kẻ nào cũng có thể dùng, nhưng sư tôn lại không chịu dùng, còn lừa gạt mình nói không thích hợp.

Rõ ràng là vì nàng, sư tôn mới làm bộ nói như vậy, điều này làm Tần Nguyệt hết sức cảm động.

"Trong quả trái cây này ẩn chứa sức mạnh hoả diễm, ta dùng thì nhiều nhất để cho thực lực mạnh hơn một chút, nhưng cho ngươi dùng thì lại khác, tác dụng của nó dành cho ngươi là lớn nhất, cho nên cầm đi, phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?"

Lý Hiên xoa xoa đầu nhỏ của Tần Nguyệt, như chém đinh chặt sắt mà tuyên bố, thái độ vô cùng kiên quyết.

"Nhưng mà. . ."

Tần Nguyệt còn muốn nói điều gì, đáng tiếc bị Lý Hiên chặn lại, điều này làm Tần Nguyệt vừa là bất đắc dĩ, vừa cảm động.

Nhớ tới cuộc sống một mình bi thảm lúc trước, mỗi ngày đào rau củ dại sống qua ngày, vì bảo vệ mình chỉ có thể bôi bùn bẩn lên mặt.

Không có ai quan tâm, không có ai chăm sóc, còn bị trẻ nít khác bắt nạt, cho tới nay đều là một người cô độc.

Nhưng mà bây giờ.

Từ khi đi theo sư tôn, Tần Nguyệt cảm giác mình thật giống như nằm mơ, sinh hoạt hoàn toàn biến dạng, chẳng những được ăn ngon, được mặc đẹp, còn có sư tôn dạy dỗ võ công cho mình.

Bây giờ gặp phải trái cây màu đỏ, sư tôn không chịu dùng, còn nhường cho chính mình.

Tần Nguyệt chỉ cảm giác mình quá hạnh phúc, cảm giác sư tôn là người tốt nhất trên thế giới.

Nàng thề ở trong lòng, tương lai nhất định phải lấy được đủ loại bảo vật đưa cho sư tôn, toàn lực chăm sóc sư tôn.

Ai dám đả thương sư tôn, cho dù là liều mạng, nàng cũng phải trảm sát địch nhân.

Trong lòng không bình tĩnh, Tần Nguyệt một lần nữa nhìn về phía Lý Hiên, nhìn dung nhan tuấn mỹ của Lý Hiên, còn có nụ cười dịu dàng, nàng chỉ cảm thấy sư tôn là người tốt nhất trên thế giới.

Trong lòng nàng kích động, không nhịn được dựa đầu nhỏ vào trong ngực Lý Hiên, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng buông ra.

Bởi vì nàng đã mười bốn tuổi, ở cái tuổi này, rất nhiều bạn cùng lứa tuổi đã lập gia đình, nàng sở dĩ nhìn giống như một cô bé, là vì trước đây nghèo khổ.

Dinh dưỡng không đầy đủ khiến cho nàng vóc người gầy nhỏ, chiều cao giống như mười hai tuổi.

Chẳng qua là có một điểm nàng rất nghi ngờ, da của mình không vàng khè giống người khác, mà là trắng nõn kỳ lạ, hơn nữa vào mùa đông lúc rét lạnh thì trong cơ thể ấm áp.

Dù là ăn mặc mỏng manh, cũng không bị đông cứng chết, nàng vẫn sống đến bây giờ, đây là điều nàng nghĩ mãi không thông.

"Tần Nguyệt, ngươi làm sao vậy? " Lý Hiên phát hiện Tần Nguyệt ngây người, nghi ngờ hỏi.

"Sư tôn, có một việc ta từ đầu đến cuối không nghĩ ra, chuyện là như vầy. . ."

Tần Nguyệt nói ra nghi ngờ trong lòng mình, không chút nào giấu giếm.