Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sở Hư dưới sự bao vây của rất nhiều người hầu, đi về phía tẩm cung của Trưởng công chúa.

Tố Thần Hầu phủ chiếm diện tích cực lớn, phương viên mấy vạn dặm, một cỗ khí tức kinh khủng mà cổ lão như ẩn như hiện ở khắp nơi trong Hầu phủ, hiển nhiên là các cường giả dưới trướng của Tố Thần Hầu phủ đang tiềm tu ở khắp nơi.

Mà môn nhân của Tố Thần Hầu phủ có mấy vạn đệ tử, không chỉ có Sở thị đệ tử, cũng có những môn nhân bái nhập Tố Thần Hầu phủ để học tập công pháp kia.

Sau khi những môn nhân này bái nhập Tố Thần Hầu phủ, liền trở thành gia tướng của Tố Thần Hầu phủ, sau này tu vi đại thành, liền sẽ đảm nhiệm chức vị chấp sự hộ pháp, phục vụ cho Tố Thần Hầu phủ.

Kỳ thật theo Sở Hư, Tố Thần Hầu phủ chính là một cái tông môn, một cái tông môn tu hành có truyền thừa cổ lão!

Chẳng qua là mang tên tuổi Hầu phủ mà thôi...

Kỳ thật các gia tộc công huân khác cũng như thế, dù nói là từng tòa Công phủ Hầu phủ Bá Phủ, chẳng bằng nói là từng cái tông môn thế gia.

Mà từng cái tông môn thế gia này, cùng nhau hợp thành Đại Chu thần triều thống ngự ức vạn non sông!

...

Đoàn người đông nghịt của Sở Hư đi về phía chỗ sâu của Hầu phủ, thị nữ hoặc là Hầu phủ đệ tử dọc đường gặp phải, thần sắc đều cung kính thi lễ về phía Sở Hư.

Sở Hư chính là con trai trưởng của Sở Chính Hùng, chính là Thế tử của Hầu phủ, là Tố Thần Hầu trong tương lai, địa vị trong Tố Thần Hầu phủ cực kì vững chắc, vững như bàn thạch.

Là chủ quân tương lai của bọn hắn, tự nhiên là để cho bọn hắn kính sợ đến cực điểm.

Vả lại thiên phú của Sở Hư cũng bất phàm, vừa mới hai mươi tuổi liền là cường giả Huyền Đan cảnh, nhân vật thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Đại Chu thần triều, cũng đích thật là khiến bọn hắn tâm phục khẩu phục...

Nhưng vào lúc này, thân ảnh của một vị thanh niên với tướng mạo kiên nghị đi ra từ trong sân tu luyện của Hầu phủ tu luyện, chính diện đối mặt với nhóm người Sở Hư!

Mà thấy người này, hai mắt của Sở Hư nhắm lại, trên mặt lộ ra một tia tiếu dung như có như không.

Vị thanh niên này, rõ ràng là đại ca trên danh nghĩa của hắn, Sở Thiên!

Sở Thiên chính là thứ trưởng tử của Sở Chính Hùng, mặc dù sự phân chia đích thứ trong thế giới này cực kì nghiêm trọng, liền giống như là Đại hoàng tử hùng tài vĩ lược bây giờ, chính là đương thời nhân kiệt, rất được Chu Hoàng coi trọng, nhưng bởi vì là con thứ, cho nên vẫn không thể vấn đỉnh vị trí Thái Tử.

Bất quá cho dù là con thứ, Sở Thiên cũng là có huyết mạch của Sở thị, trên danh nghĩa là Đại công tử của Hầu phủ.

Nhưng mà Sở Thiên lại tu luyện trong sân rộng của Hầu phủ, thì lại có chút ý vị sâu xa.

Phải biết, liền xem như đệ tử phổ thông của Hầu phủ, Sở thị bàng chi, đều có đại điện tu luyện riêng, Sở Hư thì càng không cần nói, phía trên tẩm cung của hắn là một tòa linh sơn, linh khí nồng đậm, chính là một thánh địa tu luyện nổi tiếng ở đế đô.

Thế nhưng mà vị Đại công tử Sở Thiên này của Hầu phủ lại chỉ có thể tu luyện ở trong sân rộng, cùng một chỗ tu luyện với những đệ tử mang họ khác của Hầu phủ...

Có thể thấy được Sở Thiên dưới sự chèn ép của Đoan Xương Trưởng công chúa, cảnh ngộ của hắn ở Hầu phủ đến tột cùng là quẫn bách đến tình trạng nào!

Mà Sở Thiên cũng phát hiện nhóm người Sở Hư, hắn vừa thấy Sở Hư, trong lòng liền lập tức sinh ra vô tận lửa giận!

Hai mắt của Sở Thiên đỏ bừng, trong mắt lóe lên một tia hận ý thật sâu.

Hắn vĩnh viễn cũng không quên được, mẫu thân của mình là chết như thế nào!

Mẹ đẻ của hắn bị Đoan Xương Trưởng công chúa đánh chết tươi, mà hắn cầu xin tất cả mọi người ở khắp nơi, đều không thể cứu mẹ đẻ của hắn.

Thậm chí hắn còn quỳ xuống ở trước mặt Sở Hư!

Van xin không thôi, hi vọng hắn xem ở tình nghĩa huynh đệ giúp mình một lần.

Nhưng mà Sở Hư lại chỉ cười nhạo nói mẫu thân của hắn chỉ là một tiện nhân, chết là đáng đời!

Hắn vĩnh viễn cũng không quên được, thị nữ Tình Nhi kia của hắn bị Sở Hư để nô bộc thay phiên nhau làm nhục nàng đến chết, mà hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy chuyện này!

Lần đó, đạo tâm của hắn suýt nữa sụp đổ, suýt chút nữa liền tẩu hỏa nhập ma, thần hồn câu diệt!

Từ ngày đó, Sở Thiên liền âm thầm thề, nhất định phải báo thù!

Cuối cùng cũng có một ngày, hắn sẽ tự tay báo thù, báo thù cho mẫu thân, báo thù cho Tình Nhi!

Chính hắn sẽ đoạt lại hết thảy thuộc về mình!

Nhưng không phải hiện tại...

Hết thảy chuyện này đều chôn thật sâu trong lòng Sở Thiên.

Hắn biết mình ở Hầu phủ nguy cơ trùng trùng, Đoan Xương Trưởng công chúa đã sớm muốn tìm cơ hội để đẩy hắn vào chỗ chết.

Cho nên hắn vẫn luôn kiềm chế cừu hận trong nội tâm của mình, chờ đợi thời cơ...

Sở Thiên liếc mắt nhìn Sở Hư ‘sao vây quanh trăng’ này một cái thật sâu, chính là muốn tránh đi, không muốn đối mặt với Sở Hư.

Mà một vị người hầu ở bên cạnh Sở Hư lại vênh váo đắc ý nói: “Dừng lại, thấy Thế tử, còn không hành lễ?!”

Mặc dù về mặt thân phận mà nói, người hầu này chỉ là nô bộc của Hầu phủ, mà Sở Thiên lại là công tử của Hầu phủ, thân phận của hai người một trời một vực.

Nhưng mà người hầu này lại biết rõ, tình cảnh của Sở Thiên kể cả một cái đệ tử chi thứ cũng không bằng, càng là cái đinh trong mắt của Trưởng công chúa và Thế tử, hận không thể trừ khử cho thống khoái.

Hắn chính là người hầu của Sở Hư, tự nhiên là phải nhân cơ hội để nhục nhã chèn ép Sở Thiên, lấy lòng chủ quân...

Sở Thiên nghe vậy, hai mắt trở nên đỏ bừng, trong lòng vừa phẫn nộ vừa biệt khuất.

Hắn là Đại công tử của Hầu phủ, nhưng mà hiện nay một nô bộc đều có thể tùy ý ức hiếp và vũ nhục hắn!

Hắn oán hận nhìn Sở Hư một cái, trong lòng biết tình cảnh bây giờ của mình, tất cả đều do mẹ con Sở Hư ban tặng!