Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhìn qua thần sắc đau khổ tột cùng kia của Sở Thiên, trong mắt Cung Nguyệt Sương chợt lóe lên vẻ mỉa mai và khinh thường.

Khi Sở Hư mời chào nàng, nàng cơ hồ là không có chút do dự nào, liền đáp ứng.

Cung thị nhất tộc bây giờ dần dần xuống dốc, nàng làm Cung gia Đại tiểu thư đối với việc này cũng là cực kì lo âu, nếu là Cung gia xuống dốc, địa vị Đại tiểu thư của nàng cũng là sẽ xuống theo.

Đây là sự việc mà người đã quen thuộc vinh hoa phú quý như Cung Nguyệt Sương, không thể chịu đựng được.

Nàng và Tô Vi Nhiễm là bạn thân, không khỏi không có ý tứ mượn nhờ Tô gia chi thế.

Nhưng mà Tô gia so với Tố Thần Hầu phủ, lại là kém hơn không ít, chứ đừng nói là vị Thế tử kia chính là con trai trưởng duy nhất của Trưởng công chúa, cháu trai của Chu Hoàng bệ hạ!

Đây mới là quý nhân chân chính.

Nếu là có thể giao hảo với Sở Hư, chính là có thể thừa dịp để Cung gia ôm vào đại thụ này, Cung gia cũng có thể bởi vì vậy mà quật khởi lần nữa, nói không chừng càng thêm huy hoàng so với trước đó!

Mà nàng... Thậm chí nói không chừng cũng có cơ hội tiến vào gia thế của Tố Thần Hầu phủ...

Nhìn qua mặt mũi tràn đầy thống khổ của Sở Thiên, trong lòng Cung Nguyệt Sương cười lạnh, không có chút thương hại nào.

Chỉ là một tên phế mạch chi thể, còn muốn tranh phong với Thế tử?

Mơ tưởng hão huyền!

Một tên phế vật, cũng nghĩ thu hoạch được phương tâm của Tô Vi Nhiễm?

Thật sự là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

...

Bên ngoài đại điện, trên một tòa lầu, Sở Hư và Tô Vi Nhiễm ngồi đối diện nhau.

Mặc dù hắn nghe nói không ít mỹ danh của Tô Vi Nhiễm, nhưng mà lần đầu thấy người thật, không khỏi cảm khái quả thật là một vị mỹ nhân tuyệt sắc.

Bất quá trong mắt hắn không có chút vẻ tà dâm nào, chỉ là thưởng thức bình thường.

Phảng phất như là thấy được một gốc thần hoa mỹ lệ, Sở Hư đương nhiên là sẽ cảm thán vẻ đẹp của nó.

Nhưng nếu là bắt buộc, hắn cũng không để ý lạt thủ thôi hoa...

Mà Tô Vi Nhiễm cũng là đang quan sát tỉ mỉ Sở Hư, bởi vì quan hệ của Sở Thiên, trong lòng Tô Vi Nhiễm kỳ thật không có chút hảo cảm nào với Sở Hư.

Nhưng mà ánh mắt bình tĩnh kia của Sở Hư, lại là để cho nàng không khỏi có chút thay đổi cách nhìn.

Qua nhiều năm như vậy, nàng gặp qua không biết bao nhiêu thanh niên tuấn ngạn, những người này mặt ngoài ra vẻ đạo mạo, kì thực ánh mắt nhìn nàng lại tràn đầy dục hỏa.

Chỉ là e ngại thân phận của nàng, không dám biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Mà biểu hiện của Sở Hư, lại khác hẳn những cái ngụy quân tử kia...

Sở Hư cười nói: “Tô tiểu thư, mặc dù ngươi và ta cùng ở đế đô, bất quá hôm nay, tựa hồ là lần đầu chúng ta gặp nhau.”

Mà Tô Vi Nhiễm cũng là cười nói: “Thần Hầu Thế tử với hoàng đế thâm tình, trên thực tế để người ngoài rất hâm mộ.”

Lời nói này ngược lại là không sai.

Mặc dù Tô Vi Nhiễm và Sở Hư đều là quý tử của đỉnh cấp môn phiệt.

Nhưng mà huyết mạch của Sở Hư tôn quý hơn nàng rất nhiều, Chu Hoàng cũng có chút yêu thích đứa cháu trai này, thường xuyên triệu kiến Sở Hư khảo nghiệm tu vi, thường xuyên ra vào đế cung.

Thậm chí bên trong đế cung cũng có một tòa tẩm cung thuộc về Sở Hư!

Cho nên mặc dù cả hai đều là biết được sự tồn tại của đối phương, nhưng lại là lần đầu tiên gặp mặt...

Kỳ thật Tô Vi Nhiễm lần này đến đây, cũng chỉ là bắt chuyện một cái, tuân thủ lễ nghi quy củ giữa các thế gia mà thôi.

Kỳ thật cũng không muốn nói chuyện với Sở Hư.

Bất quá khi hai người trò chuyện, lại để cho Tô Vi Nhiễm ngoài ý muốn phát hiện nàng và Sở Hư có chút hợp ý!

Sở Hư đối với triều chính có rất nhiều quan điểm, trực tiếp chỉ ra những thiếu sót hiện tại, cùng nàng tư tưởng lớn gặp nhau.

Mà Sở Hư ăn nói cũng cực kì bất phàm, hiển nhiên là trong ngực có cảnh ý sâu xa, đối với thần thông đạo pháp cực kì có nghiên cứu, thậm chí một câu liền làm cho Tô Vi Nhiễm có cảm giác đốn ngộ.

Lại thêm vẻ nho nhã lễ độ của hắn, thái độ ôn hòa, để cho người ta sinh ra hảo cảm.

Mà không thể không nói, ngoại hình xuất sắc này của Sở Hư cũng là cộng thêm cho hắn không ít điểm.

Người đều là động vật thị giác, liền tu sĩ cũng không ngoại lệ.

Dung mạo của Sở Hư tuấn mỹ đến cực điểm, dáng vóc thon dài, phong độ nhẹ nhàng, chính là mỹ nam tử nổi danh của đế đô.

Liền xem như trước đó Tô Vi Nhiễm có không ít thành kiến với Sở Hư, nhưng mà đối mặt với một vị mỹ nam tử hùng kỳ như thế.

Giờ phút này trong lòng cũng thật sự là khó mà sinh ra ác cảm nào...

Nhìn qua phong thái tuyệt đại, nho nhã lễ độ của Sở Hư, Tô Vi Nhiễm thật sự là khó mà liên hệ hắn với cái người tội ác tày trời âm độc kia từ trong miệng của Sở Thiên...

Trong lòng Tô Vi Nhiễm không khỏi nghĩ, lẽ nào là Sở Thiên có thành kiến gì với Sở Hư?

Trên ban công, Sở Hư trò chuyện vui vẻ với Tô Vi Nhiễm.

Mà hết thảy chuyện này, nhưng đều bị Sở Thiên thấy ở trong mắt!

Sở Thiên xa xa nhìn qua hết thảy chuyện này, thân thể rét run, không nhịn được run rẩy.

Hai mắt của hắn đỏ bừng, lửa giận phun trào, dung mạo vốn dĩ thanh tú, giờ phút này cũng là trở nên có chút vặn vẹo!

Bộ dáng mỉm cười lịch sự kia của Tô Vi Nhiễm, ở trong mắt Sở Thiên lại biến thành bộ dáng thẹn thùng với Sở Hư.

Thần sắc khách khí kia của Tô Vi Nhiễm, theo Sở Thiên thấy lại biến thành thân cận với Sở Hư!

Trong lòng Sở Thiên vô cùng thống khổ, sau khi hắn kết bạn với Tô Vi Nhiễm, liền muốn độc chiếm lấy nàng, cho rằng vị thiếu nữ này chính là tình yêu đích thực của đời mình.

Tô Vi Nhiễm cũng tuyệt đối sẽ phải lòng hắn.

Nhưng mà hiện tại, không chỉ là bởi vì sự việc thư mời, để cho Sở Thiên cảm thấy thiếu nữ này không có thật sự để hắn ở trong lòng.

Mà còn việc trò chuyện vui vẻ với Sở Hư - kẻ thù không đội trời chung này!

Phảng phất là lão hữu nhiều năm không gặp!

Trong lòng Sở Thiên kiêng kỵ nhất người khác phản bội và lừa gạt.

Mà Tô Vi Nhiễm, đầu tiên là lừa hắn.

Hiện tại lại khiến hắn cảm nhận được một loại cảm giác bị phản bội!

Điều này khiến Sở Thiên cực kỳ phẫn nộ và thống khổ, hắn gắt gao cắn chặt răng, trong lòng điên cuồng gầm thét.

“Tiện nhân này!”