Người Trừ Tà

Chương 9. NGUYỄN CHIÊM RA TAY

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lãn Nương & Cần Gia biên dịch

***

Sau bữa sáng, Nguyễn Chiêm đề nghị cùng Vạn Lí đi xem qua căn hộ của Tiểu Hạ, nhưng cô đã quá đỗi hoảng sợ, nên không muốn ở lại một mình trong quán rượu vắng tanh vắng ngắt như này. Kết quả, để trấn an cô, anh ta đã tiết lộ những bí mật khác của Nguyễn Chiêm trong lúc anh không chú ý. Chẳng hạn như quán rượu trông thì bình thường, nhưng thật ra là được bài trí theo trận pháp cổ đã thất truyền từ lâu. ‘Mắt trận’ ở đầu cầu thang, giường ngủ chính là ‘cực dương’, thậm chí ba ngọn nến hình hoạt họa trên giá sách của Nguyễn Chiêm cũng là pháp khí rất mạnh được ngụy trang mà bố của anh đã để lại.

*’Mắt trận’ và ‘cực dương’ là những thuật ngữ trong cách bày trận phong thủy.

Bấy giờ cô mới yên tâm, nhưng Nguyễn Chiêm lại tức lộn ruột, suýt nữa đã niệm chú biến Vạn Lí thành người câm điếc ngay tại chỗ. Anh không hiểu tại sao, người xưa nay luôn chín chắn như Vạn Lí lại bất cẩn như vậy. Là vì Tiểu Hạ đáng tin hay bởi cô hết sức quan trọng đối với anh ta? Tuy nhiên, anh đã hiểu, hóa ra câu nói “bạn bè là để bán đứng” thật đúng, nhất là sau khi họ ra khỏi nhà Tiểu Hạ.

“Cô ấy không thể ở chỗ tôi được!” Thấy Vạn Ví vứt hành lí của Tiểu Hạ lên ghế sau xe, Nguyễn Chiêm lập tức từ chối.

“Nếu không thì làm thế nào bây giờ? Để cô ấy bị bóp chết à?”

“Cô ấy có thể ở trong khách sạn, hoặc ở chỗ cậu mà.”

“Làm sao đảm bảo cô ấy sẽ không gặp ác mộng hay một cuộc tấn công của ma quỷ lần nữa? Chỉ có chỗ cậu là an toàn nhất.” 

“Tôi phản đối. Tôi có thể bày trận pháp, dán bùa ở nhà cậu, cho cậu mượn pháp khí.” Nguyễn Chiêm bất chấp mọi giá, miễn sao không để người ngoài quấy rầy đến cuộc sống có nề có nếp của mình là được.

“Được rồi, cậu đừng hẹp hòi thế chứ!” Vạn Lí mặt dày ‘bẫy’ anh: “Cùng lắm chỉ vài ngày, xử lý ‘thứ’ kia xong là mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Nguyễn Chiêm không mắc mưu anh ta: “Tôi không nói là muốn tiêu diệt nó giùm cậu, tôi chỉ nhận lời với cậu là sẽ giúp Nhạc Tiểu Hạ bình an vô sự, không cho ‘thứ’ kia làm hại cô ấy. Còn sống chết của những người khác không thuộc phạm vi suy nghĩ của tôi. Cậu có ‘gài’ tôi cũng vô dụng.”

“Thì thôi, cậu cứ lạnh lùng vô tình thoải mái đi. Yên tâm, tôi đảm bảo Tiểu Hạ sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu đâu.” 

Không ảnh hưởng à? Nói dễ nghe quá, nhưng đã ảnh hưởng rất lớn rồi.

“Tôi sẽ bảo cô ấy cam đoan không xuống dưới lầu khi quán rượu của cậu mở cửa.” Vạn Lí bổ sung: “Chỉ cần cậu không cho người khác lên lầu, không cho các nhân viên của quán cậu lên đó khuân đồ thì sẽ không làm hỏng hình tượng đẹp đẽ của cậu đâu.”

“Nín!” Nguyễn Chiêm không còn hơi sức để tranh luận với Vạn Lí. Không phải là anh sợ ảnh hưởng đến vị trí của mình trong lòng phái nữ, mà là không muốn có ngoại lệ. Nhưng hôm nay Vạn Lí đã ép anh phá lệ rất nhiều lần.

Vạn Lí thấy Nguyễn Chiêm im lặng lái xe, trưng ra dáng vẻ không muốn tiếp chuyện thì vội chuyển đề tài.

“Cậu có phát hiện ra điều gì không?”

Anh trầm ngâm một lúc mới đáp: 

“Nhìn bề ngoài thì không thấy gì. Ngoại trừ âm khí hơi nặng, nguyên khí không linh hoạt.”

“Nó đi chưa? Hay là trốn rồi? Cậu có tìm được nó không?”

“...”

“Phải làm sao bây giờ?”

“Đợi đến lúc nửa đêm nó sẽ lại hành động. Ban ngày, nếu nó bám vào thứ gì khác hoặc trốn ở chỗ tối không ra thì rất khó phát hiện. Huống hồ, tuy bố tôi đã truyền thụ hết những gì ông học được cả đời cho tôi, và mặc dù tôi có cái gọi là ‘khả năng trời cho’, song cậu nên biết rằng tôi đã phong ấn bản thân. Với lại, từ bé đến lớn tôi cũng chỉ dùng tới khả năng đó có hai lần. Thứ này giống như chơi game nhập vai chiến đấu, cậu không giết người phóng hỏa, dù trang bị tốt đến mấy thì trình độ cũng sẽ đì đẹt, không đủ khả năng. Cho nên, ngay cả tôi cũng chẳng biết mình có đủ ‘trình’ để đối phó với nó hay không.”

“Thứ đó… tôi nói là ‘nó’, cậu cảm thấy nó có ghê gớm không?”

“Không phải dạng vừa. Ban ngày ban mặt không để lộ chút tà khí nào. Tôi lại không thể làm phép, kẻo nó mà phát hiện thì sẽ có sự đề phòng, đến đêm lại càng khó đối phó hơn.”

“Buổi tối tôi đi cùng cậu.” Vạn Lí áy náy nói. Anh ta chỉ muốn giúp Tiểu Hạ, bảo vệ cho cô, mà không nghĩ đến những rắc rối sẽ mang tới cho người bạn thân của mình. Anh ta tưởng chỉ là tình huống đơn giản. Có điều, hiện tại xem ra không phải như vậy. Nếu lần này nguy hiểm hơn hai lần trước, có lẽ anh ta sẽ đẩy Nguyễn Chiêm vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng.

“Không cần, đến lúc đó tôi lại phải trông nom cậu, vướng chân vướng tay.”

“Ai bảo thế? Chúng ta đã sống chết có nhau tận hai lần, phối hợp với nhau rất tốt mà.”

“Không phải, lần này thật sự khác với trước đây.” Nguyễn Chiêm rất kiên quyết: “Đầu tiên, nó điều khiển Nhạc Tiểu Hạ gặp ác mộng, sau đó để cô ấy tận mắt chứng kiến vụ giết người trong bệnh viện. Không những thế, rất có thể là nó đã khống chế hai cha con Lí Cảnh Minh. Tiếp đến, nó có thể bám vào lọ thuốc, về nhà cùng hai người, rồi một mặt để cậu gặp ‘ma đưa’, một mặt còn muốn làm Nhạc Tiểu Hạ bị thương. Tuy không thành công, nhưng vẫn khiến cô ấy khiếp sợ ngất xỉu. Đây không phải là chuyện mà ma quỷ bình thường có thể làm được.”

“Ý cậu là nó rất ghê… Khoan đã, cậu nói lọ thuốc? Lọ thuốc nào?”

“Chính là cái lọ thủy tinh màu trắng trên tủ đầu giường ấy, bề ngoài có luồng khí đen nhàn nhạt. Nếu đã cậu hỏi, thì đó là phát hiện duy nhất của tôi sáng nay.” 

“Trời ơi!” Vạn Lí cả kinh: “Việc này phải trách tôi, là tôi giúp Tiểu Hạ thu dọn đồ. Khi đó cũng không nhìn, về đến nhà còn cảm thấy bực mình vì nhận ra đấy không phải thuốc uống của cô ấy.”

“Cậu không cầm lọ thuốc đó thì nó cũng sẽ nghĩ cách khác. Lúc ở bệnh viện, ngoài gặp ác mộng ra, có ai tiếp xúc với cô ấy không?”

“Không, tôi vẫn trông cô ấy suốt. À mà…” Vạn Lí sực nhớ ra điều gì: “Sau khi Tiểu Hạ gặp ác mộng và tỉnh lại, tôi đã đi lấy nước cho cô ấy. Lúc trở lại phòng bệnh, cô ấy có hỏi tôi rằng đã có người đến đây phải không? Tôi bảo không có ai. Thật ra là có một y tá trong hành lang, trông như vừa mới rời đi. Giờ nghĩ lại, dáng đi của cô ta rất không bình thường, như thể… đang bay vậy.”

“Nhiều khả năng đó chính là y tá đã bị giết, nói cách khác, nó có thể không chế những hồn ma khác.”

“Tại sao nó lại làm thế? Điều này có liên quan đến vụ án kia không?”

“Rất có thể. Nhưng mà vẫn không chắc chắn được.”

“Nó có dữ không?” Vạn Lí lo lắng hỏi.

“Không quan tâm! Để xem đã rồi hẵng nói!”

Nguyễn Chiêm càng nói nhẹ tênh thì Vạn Lí càng cảm thấy bản thân cũng phải có trách nhiệm. Vì vậy, anh ta khăng khăng muốn hành động cùng anh. Cuối cùng, họ quyết định để Nguyễn Chiêm đi lên nhà Tiểu Hạ một mình, còn Vạn Lí cầm pháp khí ở dưới lầu tiếp ứng. Nếu lớp sáp nến bên ngoài của pháp khí chảy ra thì anh ta sẽ lên lầu trợ giúp ngay lập tức.

“Kiếm Huyết Mộc ở trong cây nến hình con thỏ à?”

“Ừ! Nhưng cẩn thận nhé, đừng để lớp ‘sáp người’ chảy ra. Khó khăn lắm tôi mới phong ấn được đấy.” Nguyễn Chiêm dặn Vạn Lí. Kì thật, anh không nghĩ sẽ có nhiều cơ hội dùng đến thứ này vào đêm nay, nói vậy chẳng qua là để Vạn Lí yên tâm mà thôi.

Kể từ khi quán bar “Người về trong đêm” khai trương, lần đầu tiên những khách quen nhận ra quán vắng bóng ông chủ đẹp trai. Người đáng lẽ phải đứng sau quầy bar với nụ cười hòa nhã, hiện giờ đang chuẩn bị đi đàm phán với ma. Nghe thì rất ngầu, nhưng trên thực tế lại rất nguy hiểm và rắc rối.

Anh để Vạn Lí ngồi bên cạnh thùng rác. Anh ta không bằng lòng, nói: “Cậu đây là nhân cơ hội để ‘chỉnh’ tôi. Chỗ này vừa bẩn vừa thối, tôi đường đường là một bác sĩ tâm lý, nếu để người ta bắt gặp sẽ tưởng rằng tôi bị điên đấy.”

“Hơn 80% dân số có vấn đề về tâm lý, tại sao cậu lại không thể có vấn đề? Ngoan ngoãn ngồi đây, bằng không cuốn xéo!” Nguyễn Chiêm không rảnh để ‘chỉnh’ Vạn Lí. Anh bố trí thế này là bởi ở đây không có con ma nào lảng vảng. 

Anh có thể nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy được. Đây cũng là lí do anh không muốn ra ngoài vào buổi tối. Phần lớn những hồn ma lởn vởn không siêu thoát là vì chúng có sự cố chấp mãnh liệt với nhân gian, như lưu luyến, không cam tâm, yêu và hận, lại thêm những ma đói ma khát chết bất đắc kỳ tử không nơi trú ngụ, cùng với một số ác quỷ. Chỉ hơi bất cẩn là sẽ bị chúng biết được khả năng của anh. Chúng sẽ muốn mượn khả năng này để thực hiện nguyện vọng của mình. Nguyễn Chiêm không muốn ban ngày đã bị người ta quấy rầy, nửa đêm còn phải đối phó với ‘người anh em tốt’, như vậy thật quá phiền phức!

Nhạc Tiểu Hạ nói rằng anh dửng dưng với mọi thứ sao? Đúng! Song không phải anh sinh ra đã thế, mà là trải qua biết bao nhiêu sự tra tấn về tinh thần mới tôi luyện thành như ngày hôm nay.

“Đừng mở hộp giấy ra, sẽ hỏng lớp sáp nến đấy.” Nguyễn Chiêm cất tiếng ngăn hành động của Vạn Lí, sau đó nhấc bước rời đi.

“Cẩn thận nhé!” Vạn Lí nói.

Anh hơi khựng lại, nhưng không đáp lời, chẳng cần phải nói gì hết cũng đủ hiểu.

Nơi ở của Tiểu Hạ là khu vực giáp ranh giữa thành thị và nông thôn, giá nhà rẻ. Có điều nghe nói trước giải phóng, nơi đây từng là pháp trường, nên có khá nhiều vong, chứ không như những nơi khác, e rằng đi nửa ngày cũng không thấy được một mống. Còn ở đây, Nguyễn Chiêm cố gắng đi ra giữa, không muốn băng qua chỗ tối tăm mà bọn chúng quanh quẩn, đồng thời cố gắng thả chậm bước để đỡ gặp phải thứ có phản ứng chậm chạp, không biết né tránh. Khi đó, đường vòng sẽ xuất hiện, anh có thể nhìn thấy được. Nếu đi xuyên qua chúng thì đôi bên đều sẽ khó chịu.

Nguyễn Chiêm cứ thế nhìn thẳng phía trước, thong thả đi vào trong tòa nhà. Vừa mới đặt chân vào thang máy, anh lập tức cảm nhận được âm khí rất nặng của nơi này. Anh đoán có lẽ người dân ở đây sẽ hay bất ngờ cảm thấy lạnh sống lưng thì phải. Lần theo luồng âm khí mỗi lúc một dày đặc đó, anh tìm thẳng đến căn hộ 1205. Cho dù đèn công cộng ở tầng 12 bị hỏng, anh cũng không cần đến ánh sáng.

Nguyễn Chiêm mở cửa phòng.

Cánh cửa tự động đóng lại đánh ‘rầm’ một tiếng sau lưng anh, giống như bị ai đó sập mạnh vào. Sau đó, trong bóng tối, đèn đột nhiên tự động bật sáng. Ánh sáng mạnh khiến anh bị mù trong giây lát.

Anh chẳng buồn bận tâm, vẫn tiếp tục đi về phía phòng ngủ của Tiểu Hạ. Chỉ là, sau khi bước vào cửa, anh liền ngẩn cả người.

Nguyễn Chiêm đã bước vào trong thang máy!

Trước khi anh kịp phản ứng, cửa thang máy đã nặng nề đóng lại. Các loại đèn tín hiệu nhấp nháy loạn xạ. Cuối cùng, thang máy bắt đầu khởi động, lên xuống, cùng với giọng nữ lanh lảnh tự động báo số tầng: Lầu một, lầu hai, lầu ba...


Anh thờ ơ đứng yên chờ xem ‘nó’ còn có trò gì mới. Mãi đến khi thang máy điên cuồng rơi xuống như bị mất trọng lượng, anh mới vẽ vài lá bùa trong không khí. Thang máy rung lên rồi dừng lại, song anh vẫn bị nhốt bên trong. Anh cau mày, biết là ác quỷ này không đơn giản, lại vẽ vài nét. Sau một lúc tối thui, anh mới quay trở lại phòng khách nhà Tiểu Hạ.

“Mày muốn gì?” Nguyễn Chiêm hỏi. Trả lời anh là chiếc đèn chùm trong phòng khách bất thình lình rơi xuống. Nếu anh không tránh nhanh thì rất có thể đã biến thành đồng loại với con ma kia. Vì thế, anh không nói gì thêm mà đi vào phòng ngủ của Tiểu Hạ lần nữa.

Khí đen dị thường hệt sương mù dày đặc không tan đi được, khiến anh không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cho nên, khi luồng gió âm thốc tới, anh chỉ có thể nghiêng mình, sau đó cảm thấy má phải đau nhói. Tiếp đến là tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng. Nguyễn Chiêm biết nó không có hình dạng thực, chỉ có thể điều khiển những đồ vật khác để làm người ta bị thương. Ngặt nỗi, trong bóng tối mà ‘nó’ tạo ra, ngay cả mắt âm dương của anh cũng không cách nào nắm bắt được vị trí của ‘nó’.

Anh chạm vào chất lỏng dính trên má phải, rồi dựng thẳng ngón giữa lên giữa hai đầu lông mày và thầm niệm chú, để thiên nhãn sáng hơn. Cuối cùng, anh đã trông thấy đám khí đen hình người ở góc tường. Kỳ quái là hình người đó không trọn vẹn, dường như chỉ có một nửa. Phải cái, Nguyễn Chiêm không có thời gian để nghĩ về vấn đề này, bởi đám khí đen đã lao về phía anh. Anh vẫn vẽ bùa trong không khí. Vì ngón tay đã dính máu của anh, nên sức mạnh của lá bùa tăng gấp bội, đám khí đen bị dồn vào góc nhà trong ánh sáng đỏ mờ mờ.

Tiếng thét chói tai vang lên chẳng khác gì tiếng thủy tinh cắt vào nhau, anh buộc phải nghiêng đầu tránh. Đám khí đen thừa cơ xông lên, thiếu chút nữa đã đẩy ngã anh, khiến anh phải tập trung tất cả tinh thần và sức lực.

"Cút về chốn của mày đi, đây không phải là chỗ của mày.” Nguyễn Chiêm hét to.

Đám khí đen im lặng, liên tục giằng co với anh. Đồ vật trong phòng bay tứ tung, cho đến khi đám khí đen bị ép càng lúc càng nhỏ, co lại thành một cụm, xung quanh mới dần yên tĩnh lại.

“Còn chưa cút?”

Rốt cuộc, đám khí đen cũng đáp lời: “Kẻ chõ mũi vào việc của người khác thì phải chết! Cô gái kia và mày! Ta muốn hai đứa chúng mày chết, vĩnh viễn không được đầu thai kiếp khác.”

Nguyễn Chiêm cười khẩy: “Tao sợ mày chắc?” Đồng thời tăng thêm sức trên tay.

Đám khí đen kêu lên thảm thiết, gào rú một cách bất mãn: “Tao sẽ trả thù! Tao sẽ trả thù! Cứ liệu hồn, tao sẽ trả thù! Cứ liệu hồn đấy!” Giọng nói dần yếu đi, xung quanh cũng dần yên tĩnh theo. Ánh trăng đã chiếu rọi vào trong phòng. 

Nguyễn Chiêm thở phào một hơi. Anh ngồi trên giường hồi lâu mới rời khỏi căn hộ và đi đến chỗ Vạn Lí đang ngồi bên cạnh thùng rác.

“Sao lâu thế?” Vừa nhác thấy bóng dáng anh,Vạn Lí liền nhảy ra: “Tôi còn tưởng cậu đã gặp chuyện, đang định xông lên đây này.”

“Lớp sáp nến đã chảy chưa?” Nguyễn Chiêm vừa đi về phía chỗ đỗ xe vừa hỏi Vạn Lí, còn tận mắt nhìn thấy anh ta loạng choạng vì va phải một hồn ma để bắt kịp anh.

“Chưa.”

“Cậu ở bên ngoài có nhìn thấy gì hay nghe thấy gì lạ thường không?”

“Không. Nên tôi cố gắng chịu đựng không nhúc nhích đấy.”

“Chúc mừng cậu không bị ngộ thương.” Đương nhiên là người khác sẽ không nhìn thấy và không nghe thấy được điều gì khác thường, vì anh đã phong ấn không gian. Bằng không, ở nơi dân cư đông đúc kiểu này, tất cả mọi người sẽ biết và chạy ra xem trận chiến giữa người với ma chỉ có ở trong phim ảnh thì hỏng bét.

“Nói vậy là tình hình chiến đấu rất kịch liệt?”

“Nếu cậu thích thì hôm nào đó có thể xem qua căn hộ của cô ấy, tanh bành như thể trải qua thế chiến thứ 2 luôn.”

“Xem ra ‘nó’ dữ thật.” Đến khi chiếc xe nổ máy, Vạn Lí mới phát hiện ra vết thương trên mặt Nguyễn Chiêm: “Cậu bị thương à!”

Nguyễn Chiêm liếc nhìn vào kính chiếu hậu, thấy vết thương kéo dài từ xương gò má đến khóe miệng, cũng chẳng biết là bị thứ gì cắt phải. Máu đã đông, xem ra vết thương không sâu. Tuy không đến mức sẽ để lại sẹo, nhưng chắc chắn phải mất mấy ngày mới lành.

Vạn Lí chỉ vào mặt anh: “Máu của cậu chế ngự hoàn toàn được ‘nó’ chưa?”

“Chịu!”

“Chịu? Ý cậu là sao?”

“Ý tôi là tôi không chắc chắn. ‘Nó’ siêu hơn tôi tưởng nhiều. Tôi vốn định phá hủy nỗi oán hận của ‘nó’, đuổi nó về chỗ của ‘nó’. Cuối cùng, mặc dù ‘nó’ tháo chạy, nhưng tôi không chắc đã phá vỡ sức mạnh từ nỗi oán hận của ‘nó’ hay chỉ có thể phong ấn ‘nó’, và có thể phong ấn được ‘nó’ trong bao lâu.”

“Ôi trời ơi, chúng ta đụng phải thứ dữ rồi.”

“Nói thừa, một con mèo con mà có thể biến tôi thành thế này sao!” Nguyễn Chiêm vô thức đưa tay chạm vào má: “‘Nó’ buộc tôi phải thêm máu của mình vào lời niệm chú, dùng đến đến huyết chú mới cố lắm trấn áp được ‘nó’. Mất cả đống sức đấy.”

"Cậu nên thường xuyên luyện tập năng lực của cậu mới phải. Biết trước tôi đã tìm thêm những việc kiểu này cho cậu làm.”

“Câm mồm! Cậu vẫn còn mặt mũi nói thế à. Nếu không phải do cậu thì trời có sập xuống cũng liên quan quái gì đến tôi?” Nguyễn Chiêm còn chưa kể với Vạn Lí rằng ác quỷ kia chỉ có một nửa thân thể. Ví thử nó hoàn chỉnh thì mới làm khó được anh. Hơn nữa, có chuyện anh còn phải suy nghĩ thêm.

“Chúng ta làm thế nào bây giờ?”

“Yên lặng theo dõi diễn biến.”

“Vậy nghĩa là Tiểu Hạ vẫn phải ở lại chỗ cậu vài ngày?”

“Cậu tưởng tôi muốn chắc? Phải thuyết phục cô ấy bỏ vụ án kia đi, mọi người mới bớt việc. Hay là đưa cô ấy đến chỗ cậu cũng được.”

“Không, không, ở chỗ cậu vẫn an toàn hơn.” Vạn Lí vội từ chối đây đẩy. Ban ngày con ma đó không tác oai tác quái, buổi tối Tiểu Hạ ở cùng một chỗ với Nguyễn Chiêm mới an toàn.

“Cậu sẽ không đột nhiên hóa sói chứ?” Anh ta bông đùa.

“Yên tâm! Tôi già rồi, không nuốt trôi kiểu con gái mình đầy gai đâu.”