Người Trừ Tà

Chương 3. ÔNG CHỦ ĐẸP TRAI CÓ KHẢ NĂNG NGOẠI CẢM

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch

***

Tối hôm đó, Tiểu Hạ tìm đến quán rượu “Người về trong đêm”.

Thật ra, cô có phần nửa tin nửa ngờ với những lời nói của Vạn Lí. Không phải là cô không tin vào những điều như truyền thuyết mà là… cô đã nghe nói rất nhiều về những chuyện tâm linh, nhưng lại chưa từng đích thân kiểm chứng bao giờ.

Song, quả thật cô cũng thấy hơi tò mò. Và mỗi khi ở một mình, những tình tiết vụn vặt của vụ án luôn lóe lên trong đầu cô, dù làm thế nào cũng không gạt ra được khỏi tâm trí. Nó như thể bóng ma trong lòng cô vậy. Nếu những điều Vạn Lí nói là thật, cô hi vọng có người giúp cô tháo bỏ gông xiềng này xuống.

Trên đường đi, Tiểu Hạ mải đoán xem người đàn ông tên Nguyễn Chiêm trông như thế nào. Trước đó, Vạn Lí không nói gì với cô về Nguyễn Chiêm, còn làm ra vẻ rất bí ẩn. Vì vậy, khi đến cửa quán bar, cô không dám đi thẳng vào, mà len lén đứng ngoài nhìn vào bên trong giống như kẻ trộm.

Quán rượu nằm ở hai tầng dưới cùng của một tòa nhà, tuy nhiên chỉ sử dụng tầng một làm mặt tiền. Không gian trong quán không rộng cho lắm, nhưng đơn giản và phong cách, cách bài trí đồ đạc cho con người ta một cảm giác thật kỳ lạ. Vào thời điểm lượng khách đông nhất như bây giờ, nơi này tuy không quá đông, nhưng cũng đã kín chỗ. Hơn nữa, hầu hết toàn khách nữ với đủ mọi lứa tuổi. Bên quầy bar đã hết chỗ ngồi, một người đàn ông cao lớn, cường tráng đang đưa lưng về phía cửa lớn và luôn tay pha chế rượu một cách thuần thục.

Tiểu Hạ không nhìn thấy mặt anh, song có thể thấy được anh chính là nguồn sáng của quán này, còn đám người phụ nữ không có bạn trai đi cùng đang ngồi bên quầy bar là những bông hoa hướng dương. Ngoài ra, trong quán còn có hai nam nhân viên phục vụ trẻ tuổi đang phục vụ khách. Tiểu Hạ nhìn thấy họ, cả hai đều đẹp trai khỏi phải nói.

Đây không phải là “động trai bao” trá hình chứ? Tiểu Hạ thầm nghĩ đến những thứ “dơ bẩn”, thế là ngần ngừ không biết có nên đi vào hay không.

“Rốt cuộc em có đi vào hay không đây?” Một giọng nữ vang lên sau lưng Tiểu Hạ. Bởi vì dạo này luôn ở trong trạng thái hoảng sợ, nên giọng nói đột ngột này khiến cô quay phắt người lại.

Trước mắt Tiểu Hạ là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, sắc sảo mà thanh lịch, trên mặt viết rõ ba chữ “phụ nữ thành đạt”.

“Xin lỗi đã làm em giật mình. Nhưng em gái ơi, em đang đứng chắn ở cửa đấy.”

“Tôi xin lỗi.” Tiểu Hạ áy náy đáp. Cô biết khuôn mặt non choẹt của mình luôn khiến người khác hiểu nhầm về số tuổi của cô. Chắc người phụ nữ này tưởng cô là một cô sinh viên ôm ảo tưởng về tình yêu, đang ngắm trộm trai đẹp thì phải.

“Em đến đây lần đầu hả? Nếu đã đến thì đi vào cùng nhau luôn đi!” Cô ta mở lời với Tiểu Hạ: “Em được bạn giới thiệu cho chỗ này à?”

“À… vâng!” Tiểu Hạ ậm ừ trả lời, đoạn theo sau người phụ nữ đi vào trong quán.

Lúc này, ông chủ quán vừa khéo lại quay người lại. Nhìn thấy có khách lạ, anh hơi sửng sốt. Có điều, ngay sau đó anh liền mỉm cười gật đầu tỏ ý chào hỏi.

“Hi, A Chiêm!” Người phụ nữ chào hỏi anh một cách thân thiết, hiển nhiên cô ta là khách quen của nơi này. Thấy bên quầy bar đã hết chỗ, cô ta bèn tìm bừa một chỗ rồi ngồi xuống. Tiểu Hạ máy móc ngồi xuống theo, nhưng lại đang tập trung quan sát người đàn ông tên Nguyễn Chiêm kia.

Nguyễn Chiêm cũng cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình.

Anh đã quen với việc bị phái nữ nhìn chằm chằm. Chỉ là, ánh mắt đầy tò mò xen lẫn ngờ vực của vị khách này thật đặc biệt. Trạng thái của cô lúc bước vào khiến anh khẽ giật mình, chỉ mong bản thân đã nhìn nhầm.

Thế nhưng nguyên tắc thứ nhất của anh là không lo chuyện bao đồng, cho nên anh lập tức lấy lại tinh thần, tiếp tục công việc pha chế rượu.

“Ông chủ quán này có sức hấp dẫn chết người đối với phái nữ, nhưng em cũng không cần phải nhìn đến mức sắp rơi cả tròng mắt ra ngoài thế chứ?” Người phụ nữ trêu Tiểu Hạ.

“Hả? Tôi thể hiện rõ vậy sao?”

“Hết sức rõ ràng.”

“Vậy tôi bơn bớt lại chút!”

Nguyên Chiêm không hề giống với những gì Tiểu Hạ đã tưởng tượng.

Trong suy nghĩ của cô, những người có khả năng ngoại cảm đều có sắc mặt nhợt nhạt, phải có trí tuệ của triết học. Bên cạnh đó, họ còn có vẻ hâm hâm, ít nhất phải khiến người ta sinh ra cảm giác kính sợ. Mặc dù khuôn mặt họ được “tạo hình đóng khung” như vậy, nhưng Tiểu Hạ tin rằng đó là nét đặc trưng của người có khả năng ngoại cảm. Nếu họ không cực kỳ “nhạy” thì làm sao có thể đi lại giữa những “thế giới” khác nhau?

Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt cô lại cho người ta cảm giác bình thản mà chững chạc, lịch thiệp và nhã nhặn. Cặp kính không gọng trên khuôn mặt tuấn tú thấp thoáng vẻ thâm trầm, mái tóc hơi dài được cắt tỉa sành điệu và phóng khoáng. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, không thắt cà vạt, cả người toát lên vẻ sạch sẽ tươi mát, song trông lại rắn rỏi mà không ẻo lả. Kết hợp với nụ cười dịu dàng bên môi, bảo anh đi tranh cử vị trí “người đàn ông tốt đã tuyệt chủng” còn được, chứ nói anh là “nhà ngoại cảm” thì bình thường quá.

Có lẽ phái nữ trong cả quán bar này đều có ý đồ với anh, nhưng Tiểu Hạ lại thấy thất vọng không để đâu cho hết. Xem ra, người sành sỏi như Vạn Lí mà cũng bị lừa. Chí ít, anh ta đã kể phóng đại, khiến cô đi một chuyến uổng công. Có điều, cô vẫn bỏ quá cho Vạn Lí. Đàn ông mà, bọn họ ít nhiều đều có chút ngây thơ.

Lúc Tiểu Hạ đứng lên định rời đi, người phụ nữ liền ngăn cô lại và nói: “Vừa mới đến đã định đi à? Đã gặp nhau ở đây thì ngồi thêm lúc nữa. Chẳng phải em thích ông chủ quán ư?”

“Tôi thích ông chủ quán á?”

“Còn không phải sao? Nếu không thì tại sao vừa vào quán, em đã dán mắt nhìn người ta? Không cần phải xấu hổ, phần lớn cánh phụ nữ đến đây toàn khách quen cả, không phải dân văn phòng ở gần đây thì cũng là vì thích ông chủ quán nên mới tìm đến.”

“Xem ra, đúng là anh ta rất biết làm ăn.” Nhìn Nguyễn Chiêm đang hòa mình với các vị khách, Tiểu Hạ cất giọng chua ngoa.

Nghe ra sự khinh thường và ẩn ý trong giọng điệu của cô, người phụ nữ nhanh nhảu nói: “Em nghĩ xiên nghĩ xẹo hay đang ghen tị đấy? Bạn bè giới thiệu em đến đây không nói với em hả? Chỗ này không phải là những nơi kiểu đó đâu. Bọn chị tới đây cũng không phải là để tìm loại người kia. Tuy ông chủ và mấy nhân viên phục vụ của quán đúng là đẹp trai thật.”

“Xin lỗi, ý tôi không phải như vậy.”

“Không sao. Thật ra, cũng không trừ bỏ trường hợp có người đến đây để “thả thính”. Nhưng chị nghĩ rằng đa phần khách tới quán chỉ để chuyện trò và uống vài li rượu. Sau khi hò hét, lăn lộn ở bên ngoài cả ngày trời, có một nơi tuyệt vời như này để thư giãn quả là quá tốt rồi...”

“Ở đây rất được, âm nhạc cũng hay.”

“Chủ yếu là con người thú vị kìa.” Người phụ nữ vẫy tay, mỉm cười với ông chủ quán đang nhìn sang phía bên này: “Mỗi tội, em muốn theo đuổi ông chủ quán thì sẽ khiến quần chúng phẫn nộ đấy. Anh ta là người tình trong mộng của đám khách nữ, bất kể các cô gái đã có bạn trai hay chưa đều thích anh ta. Cũng chẳng thể trách được, đại khái là anh ta thuộc dạng quý hiếm trên thế giới, khéo hiểu lòng người này, lịch lãm, nho nhã này, ga-lăng này, tốt với tất cả mọi người này.”

Anh ta tốt đến thế sao? Mặc dù bình thường Tiểu Hạ rất ngờ nghệch nhưng được cái nhìn người rất chuẩn, thường thường có thể đưa ra phán đoán chính xác chỉ bằng một ánh nhìn. Có lẽ là trực giác của cô khá tốt. Theo Tiểu Hạ thấy, về bản chất, Nguyễn Chiêm không phải như những gì anh đang thể hiện. Vì sao những người phụ nữ kia lại không nhìn ra được nhỉ? Mà, cô cũng không hiểu tại sao người phụ nữ vốn dĩ chẳng hề quen biết, trông có vẻ sắc sảo này lại nói nhiều thế. Có thể là bởi vì được thư giãn sau một ngày dài căng thẳng, có lẽ là bởi vì tiếp xúc với người lạ nên mới tự nhiên như vậy chăng?

Tiểu Hạ thuận miệng phụ họa theo lời cô ta, nhưng lại trắng trợn quan sát người đàn ông đứng sau quầy bar.

Hiểu lòng người à? Có lẽ vậy. Mỗi tội, ánh mắt của anh dường như có thể nhìn thấu lòng người, sẽ khiến người ta bồn chồn lo lắng. Lịch lãm nho nhã sao? Đúng thế! Song, đó thực chất là giữ khoảng cách với người khác một cách vô hình, từ chối sự đến gần của bất kỳ ai. Ga-lăng ư? Không sai! Chỉ là, nhìn thế nào cũng thấy giống như rất khó gần. Tốt với tất cả mọi người? Cũng có thể. Tuy nhiên, điều này có nghĩa là anh đối xử với mọi người như nhau, không quá tốt với ai, không có người nào quan trọng đối với anh hết. Thế chẳng phải là càng lạnh lùng vô tình hơn sao?

Người đàn ông bề ngoài trông dịu dàng và ân cần kia thật ra rất lạnh nhạt và xa cách, tính tình thận trọng, thâm trầm. Đừng nói anh căn bản không biết gì về khả năng ngoại cảm, mà cho dù có biết thì cũng sẽ chẳng dễ dàng giúp đỡ người khác. Do đó, cô không cần phải lãng phí thời gian ở lại đây thêm nữa, chẳng thà về nhà sớm, ngâm nước nóng tắm một cái, có khi tối nay lại ngủ ngon.

May mà đồng nghiệp Tiểu Vương gọi điện thoại hỏi về vụ án nên Tiểu Hạ có cớ để thoát khỏi sự lắm lời của người phụ nữ. Cô rời khỏi quán bar “Người về trong đêm”.

Nhưng Nguyễn Chiêm lại để ý đến sự rời đi của cô. Anh lấy làm lạ trước sự soi mói và trực tiếp khi cô nhìn anh, đồng thời thấy lạ khi từ đầu chí cuối, cô không hề bắt chuyện với anh. Anh không nhìn nhầm về tình trạng hiện tại của cô, ngọn lửa dương khí trên đỉnh đầu cô rất yếu ớt, còn nguy hiểm ở chỗ là nó bị bao phủ bởi một luồng khí đen. Tuy nhiên, cô chắc chắn phải có thứ phúc lành nào đó. Nó sẽ bảo vệ cô để cô không bị xâm hại, khiến ngọn lửa dương khí yếu ớt của cô không bị tắt. Chỉ cần cô không tiếp xúc với những thứ muốn làm tổn thương cô nữa, hẳn là sẽ không sao.

***

Văn phòng luật sư chuyển đến địa điểm mới.

Đó là một khu biệt thự mới xây, cảnh quan tươi đẹp, môi trường trong lành. Ngặt nỗi, khu biệt thự đó vẫn chưa có người chuyển đến ở nên rất vắng vẻ. Văn phòng luật của Tiểu Hạ xem như là nhóm cư dân đầu tiên.

Bởi vì Tiểu Hạ nằm nướng trên giường nên đến muộn. Khi cô đến khu biệt thự, các đồng nghiệp đã dọn dẹp hòm hòm và chạy đi ăn trưa. Chủ nhiệm văn phòng luật nói với cô rằng căn biệt thự này khá rộng, cô không cần phải dùng chung một phòng làm việc với ba nhân viên thực tập nữa. Phải cái, phòng làm việc phân cho cô hơi nhỏ, lại nằm ở vị trí không đẹp, trên tầng gác lửng thiếu ánh sáng.

Tiểu Hạ không muốn dọn đến đó, nhưng với chức vụ của cô thì không có sự lựa chọn nào khác. Cô đành ôm đồ của mình đi lên tầng. Kỳ quái ở chỗ, biệt thự này rất khác với bề ngoài của nó. Vốn tưởng bên trong không rộng, nhưng cô đi hồi lâu, rẽ ngoặt mấy lần, leo cầu thang mất một lúc mới tìm được căn phòng vừa nhỏ vừa tối kia.

Bấy giờ, chỉ còn lại một mình Tiểu Hạ trong biệt thự, không gian yên tĩnh đến độ thậm chí có thể nghe thấy tiếng bước chân khi giẫm lên tấm thảm trải sàn dày.

Sột soạt, sột soạt...

Tiểu Hạ bỗng cảm thấy sợ hãi với mọi thứ xung quanh, nên rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng trước hết cần phải để đồ vào trong phòng làm việc mới đã. Cô thấp thỏm mở cửa ra thì thấy căn phòng thực sự quá nhỏ. Đập vào tầm mắt toàn là vách tường, ngay đến cửa sổ cũng không có. Trong phòng kê một cái tủ đầy tài liệu, một chiếc bàn làm việc nhỏ và một chiếc ghế gỗ với bốn cái hộp vuông. hình như là quà tặng được để trên đó.

Tiểu Hạ để tạm đồ đạc xuống, không nén nổi ý muốn xem thử món quà kia, bèn mở hộp ra.

Trong hộp là một cái đầu người.

Là đầu của Lí Cảnh Minh. Mặt anh ta đầy máu me, hai mắt nhìn cô trừng trừng, tròng mắt không chuyển động. Sau đó, khuôn mặt ấy đột nhiên nở nụ cười âm u mà gian ác.

Tiểu Hạ sợ đến nỗi vứt luôn chiếc hộp xuống, nhảy ngay đến gần cửa. Song cánh cửa đã biến mất, khiến cô chỉ có thể dựa sát vào vách tường.

Đầu của Lí Cảnh Minh lăn lông lốc trên sàn, cuối cùng dừng lại bên cạnh chân cô. Chiếc đầu bị chặt đang ra sức ngước nhìn cô với đôi mắt trắng dã, cái miệng to đầy máu chẳng khác gì động sâu không đáy. Anh ta đang cười và còn cười không dứt. Tiếng cười khanh khách chậm rãi tiến về phía cô.