Người Trừ Tà

Chương 14. PHÂN TÍCH VÀ LÊN KẾ HOẠCH

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lãn Nương & Cần Gia biên dịch

***

“Vậy anh cố gắng đừng để nó biết anh đã nói gì với chúng tôi. Mà, anh cũng tuyệt đối đừng tin bất cứ lời nào của nó, đừng tin bất cứ ảo giác nào, phải tin chắc rằng sẽ cứu được con trai anh. Đồng thời, anh nhất định phải vững tin chúng tôi có thể giúp được anh, tin rằng cuối cùng chắc chắn sẽ tiêu diệt được thứ làm hại người kia.” Tiểu Hạ động viên Lí Cảnh Minh: “Còn về vụ án của anh, tôi sẽ giúp anh xin bên giám định Tư Pháp làm giám định tâm thần cho anh sau khi mở phiên tòa.”

“Nhưng họ đã làm giám định rồi mà.” Lí Cảnh Minh nói.

“Có thể xin giám định lại lần nữa. Anh không cần phải bận tâm đến việc này. Vấn đề pháp luật cứ giao cho tôi, anh chỉ cần hợp tác là được.”

“Hợp tác thế nào? Giả vờ… điên sao?”

Tiểu Hạ không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.

Đây không phải là vấn đề nếu bị phát hiện xúi giục thân chủ giở trò hoặc đưa ra lời khai sai sự thật thì sẽ bị thu hồi giấy phép hành nghề luật sư, nghiêm trọng hơn còn phải chịu trách nhiệm hình sự, mà là cô không mong muốn điều này xảy ra. Đức tin của cô trước nay luôn là “ngẩng mặt không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất”.

“Biết đâu…” Cô nói với giọng khó xử: “Con ma ấy không biến thành thứ gì, mà chỉ khiến đầu óc anh sinh ra ảo giác. Nếu trong đầu có ảo giác, chắc là… một chứng bệnh tâm thần thì phải!” Nguyên tắc đạo đức của cô đang đấu tranh, cuối cùng suy nghĩ cứu người đã chiếm lợi thế. 

“Đúng vậy, là nó khiến anh xuất hiện ảo giác. Nếu không thì không thể giải thích được việc anh nhìn thấy nó giữa ban ngày. Anh từng thấy nó biến hóa vào ban ngày nhỉ?” Sau khi có được sự xác nhận của Lí Cảnh Minh, Tiểu Hạ thở phào, đoạn nói tiếp: “Ma quỷ vốn là thứ vô hình, một khi nói là ảo giác thì sẽ đáng tin hơn. Đã thế, lúc làm giám định, anh cứ ăn ngay nói thật là được.”

“Chỉ thế thôi sao?”

“Vâng. Anh vốn chỉ nhìn thấy một con ma biến thành đủ loại hình dạng, và muốn giết cả nhà anh mà thôi.”

“Được, tôi nghe cô, luật sư Nhạc.” Lí Cảnh Minh đau khổ ôm đầu, nói: “Cô nhất định phải giúp tôi! Luật sư Nhạc, tôi xin cô đấy!”

“Anh yên tâm, tôi nói được làm được… Anh sao rồi? Anh Lí? Anh Lí? Pháp sư, pháp sư, giúp tôi!” Bộ dạng khác thường của anh ta khiến Tiểu Hạ bất giác cầu cứu Nguyễn Chiêm.

“Nó sắp ra rồi.” Nguyễn Chiêm bình tĩnh nói: “Anh Lí, anh nhớ kỹ những lời luật sư Nhạc vừa nói, cũng đừng sợ! Anh không sợ thì khí thế của nó sẽ yếu đi phần nào.”

“Tôi nhất định sẽ làm được.” Lí Cảnh Minh tiếp tục giãy giụa: “Hai người mau đi đi! Nó căm hận luật sư Nhạc lắm, nó sẽ làm cô ấy bị thương mất.”

“Cô đi trước đi!” Nguyễn Chiêm nói với Tiểu Hạ.

“Không!” Tuy đã sợ tái mặt trước dáng vẻ vặn vẹo của Lí Cảnh Minh, nhưng cô vẫn ngồi yên: “Anh đánh thức viên cảnh sát kia trước đã. Đến lúc ‘Lí Cảnh Minh’ tấn công tôi, sẽ có thêm người chứng kiến. Khi giám định, chuyên gia sẽ nghe quản ngục thuật lại những biểu hiện của Lí Cảnh Minh trong thời gian bị giam giữ. Điều này rất có lợi đối với anh ta.”

“Cô chắc chắn mình muốn làm vậy chứ?”

“Tôi chắc chắn!” Tiểu Hạ cắn môi, dứt khoát không nhìn khuôn mặt đã trở nên dữ tợn của Lí Cảnh Minh nữa.

Vẻ yếu đuối lại tỏ ra mạnh mẽ của cô khiến Nguyễn Chiêm thoáng mềm lòng, bèn nói: “Cô nấp vào sau lưng tôi đi!”

Nghe thấy thế, Tiểu Hạ như được ân xá, lập tức chạy ngay ra nấp sau lưng anh.

“Nhát như cáy còn giả vờ nỗi gì.” Nguyễn Chiêm dở khóc dở cười, nhưng vẫn để mặc cô gái “ăn hại” này trốn sau lưng anh. Sau đó, anh “đánh thức” viên cảnh sát tỉnh lại ở một giây trước khi Lí Cảnh Minh lên cơn. Viên cảnh sát hoàn toàn không có cơ hội nghĩ xem vì sao đầu óc mình lại choáng váng, và cả một khoảng thời gian chẳng nhớ được gì. Chỉ riêng việc gọi những người khác tới khống chế nghi phạm nổi điên thôi cũng đã đủ để anh ta bận túi bụi.

Ngồi trong quán cà phê ngập tràn ánh nắng, Tiểu Hạ nghĩ lại mà vẫn còn kinh hãi trước bộ dạng khi lên cơn của Lí Cảnh Minh.

“Đấy không phải là tôi xui Lí Cảnh Minh khai man.” Cô ghét vị đắng của cà phê, nên ngậm ống hút, uống nước trái cây: “Chắc chắn là con ma kia làm anh ta xuất hiện ảo giác.”

“Cô đây là càng giấu đầu càng hở đuôi.” Nguyễn Chiêm chuẩn bị kết thúc màn tự an ủi của cô: “Thật ra, cô nói rất có lý. Ma quỷ là thứ vô hình, nó không thể trực tiếp giết người, đốt nhà, mà chỉ có thể lợi dụng nỗi sợ hãi của con người để dọa người ta sợ chết khiếp; hoặc kiểm soát đồ vật để chúng ra tay với người khác. Cho dù nó thay đổi hình dạng, thì cũng phải đến đêm mới hiện hình. Huống hồ, nó là hư vô, không thể có sự tiếp xúc bằng tay chân.”

“Nghĩa là, mọi chuyện xảy ra là do nó nhập vào Lí Cảnh Minh, khiến anh ta sinh ra ảo giác, đúng không? Vì nếu như không tiếp xúc được bằng thân thể, vợ anh ta cũng chỉ có thể chửi bới anh ta, chứ không thể đánh anh ta.”

“Cũng có khả năng là nó ‘nhập’ vào người khác, chẳng hạn như vợ của Lí Cảnh Minh. Sau đó lại nhập vào người khác và bắt chước y hệt.”

“Như vậy cũng giải thích cho lời khai của nhân chứng, về việc Lí Cảnh Minh công khai va chạm với người nhà anh ta vào hơn một tháng trước khi xảy ra vụ án. Có lẽ là do con ma kia biến hình và gây chia rẽ bọn họ.”

“Rất có khả năng này.”

“Trời ơi, chỉ mong tôi không bị nó nhập vào. Thế thì đáng sợ lắm!” Tiểu Hạ nhớ lại tình cảnh bi đát của Lí Cảnh Minh, lại cảm thấy khá cảm thông với anh ta: “Nếu làm người thân, bạn bè bị thương trong tình trạng bị chi phối, thì sẽ phải đối mặt với tất cả những chuyện đó như thế nào sau khi tỉnh táo lại đây?” 

“Cô không cần phải lo.” Nguyễn Chiêm nhìn miếng ngọc hình Bồ Tát trước ngực cô: “Cô cứ đeo nó đi, đừng tháo ra.”

“Hóa ra là miếng ngọc này đã phù hộ cho tôi hả? Cho nên mấy lần nó muốn làm tôi bị thương nhưng đều không thành công. Dào ôi. Biết trước thì tôi còn sợ nó làm quái gì.”

Nom vẻ mặt “được thể vì có chỗ dựa” của Tiểu Hạ, Nguyễn Chiêm chợt tỏ tường, có lẽ người hiểu cô nhất trên đời chính là Vạn Lí. Bản thân anh nhất thời quên béng lời dặn dò của anh ta mới nói cho cô biết điều này. Quả nhiên, đã khiến cô nàng siêu lạc quan ấy cho rằng từ nay trở đi, mọi thứ đều tốt lành, thật đúng như dự đoán của Vạn Lí. 

“Đây chỉ là một chiếc bùa hộ mệnh có sức mạnh trừ tà nhất định, chứ không bảo vệ được cô đâu.” Anh dọa cô: “ không thể gây thương tổn đến cô là bởi vì nó hiện còn chưa hoàn chỉnh.”

“Chưa hoàn chỉnh là sao?” Tiểu Hạ chưa vui mừng được mấy giây thì đã phát hoảng với tin mới này.

“Chẳng phải Lí Cảnh Minh nói rằng nó chưa bao giờ rời đi à? Còn cô cũng biết rõ rằng nó đang ‘ám’ bà chủ nhà của cô. Sao nó có thể thay đổi vật chủ giữa ban ngày ban mặt được?”

“Lí do?”

“Thật sự thì, tôi nghi ngờ nó là một con ma đã ôm nỗi oán hận hàng trăm năm. Nói đúng ra, nó đã không còn là hồn ma đơn giản nữa, mà là một con quỷ ‘dữ’.”

“Quỷ dữ?” Tiểu Hạ lặp lại lời của Nguyễn Chiêm như một con vẹt.

“Hay có thể gọi là một nửa ‘quỷ dữ’.”

“Anh đừng nói những thuật ngữ chuyên môn kiểu đó của các anh được không?”

“Nghĩa là nó còn ghê gớm hơn cả ác quỷ bình thường, không những thế còn có thể tách ra rồi nhập vào vài người. Thông thường nhất là tách làm hai, lại càng mạnh hơn khi tách thành nhiều hơn. Tuy sức mạnh của nó sẽ bị suy giảm, nhưng nó có thể cùng một lúc điều khiển nhiều người hơn. Giữa bọn chúng còn có cảm ứng và có thể hợp tác với nhau để đạt được mục đích.” Lần trước ở nhà Tiểu Hạ, Nguyễn Chiêm từng nghi ngờ về sự khuyết thiếu của đám khí đen kia. Hôm nay gặp Lí Cảnh Minh, anh mới biết, té ra chuyện là như vậy. Có điều, anh cố lắm mới đối phó được với một nửa của nó, còn phải dùng cả “lời chú bằng máu” mới trấn áp được nó, nhưng nếu để chúng hợp thành một thể thì anh hoàn toàn rơi vào thế yếu. Và nếu để nó trở về địa bàn của mình thì sức mạnh của nó sẽ càng tăng cao. Đến lúc đó, cho dù anh có liều cái mạng già này cũng chưa chắc đã thắng được nó. Tất nhiên, không thể nói với cô những điều này, vì sẽ chẳng giúp được cô mà chỉ thêm phiền não.

“Anh nói là do nó tách làm hai nửa nên mới không làm gì được tôi. Nhưng nếu nó hợp lại thành một thì tôi sẽ gặp xui xẻo lớn hả?”

“Trình hiểu biết 'đỉnh' phết!”

“Này, anh đừng nói với tôi bằng giọng điệu châm chọc ấy được không?” 

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”