Người Chơi Số 4 (Bản Dịch)

Chương 13. Khoảng cách giữa sự sống và cái chết

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhưng mà, nơi này đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi, nó đã bị người ta lãng quên.

Lối vào nơi trú ẩn cũng bị sụp hơn một nửa, đồng thời, con đường từ chân núi đi lên nơi trú ẩn cũng đã biến mất không còn tăm tích từ lâu.

Nếu không phải Lục Minh sở hữu dị năng thì muốn tìm kiếm nơi này quả thực là mò kim đáy biển. Cũng may là hắn đã mò được rồi.

Lục Minh dẫn theo Hi Vọng, hóa thân thành công nhân bốc vác, dốc sức dọn dẹp lối vào, cuối cùng cũng lộ ra được một cửa hang.

Đúng lúc này, Elle kinh hãi hô lên một tiếng.

Lục Minh cũng nhìn xuống đất.

Nơi đó có một thi thể đông cứng, nửa người dưới đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu vỡ nát rồi.

Dựa vào tình hình ở lối vào hầm trú ẩn, Lục Minh lập tức đoán ra. Người xui xẻo này là trong lúc tìm chỗ lánh nạn thì gặp phải sạt lở, thế nên mới bị nện thành như thế.

Mà  con quỷ xui xẻo này lại chính là người quen của Elle.

“Đó là chú Peter...”

Elle lại bắt đầu thút thít. Lục Minh tiến về phía trước, khoảng chừng mười phút sau, hắn đi vào tới trong lòng núi.

Trước mặt Lục Minh, một thi thể gãy chân, đông cứng xuất hiện.

“Cha...”

Ngay khi Elle hô lên một tiếng này thì bên tai Lục Minh cũng vang lên một âm thanh.

[Nhiệm vụ: Nguyện vọng của Elle, đã hoàn thành.]

[Chúc mừng ngài đã nhận được 200 điểm kinh nghiệm.]

[Hiện tại ngài vẫn chưa thu hoạch được thân phận người chơi, 200 điểm kinh nghiệm này sẽ được bổ sung vào cột kinh nghiệm của ngài khi ngài có được thân phận người chơi.]

[Xin hãy kiểm tra và nhận.]

Âm thanh đến đây thì dừng lại, Lục Minh mặt không cảm xúc, ngồi xuống bên cạnh thi thể của cha Elle, quan sát vết thương trên đùi ông ta.

"Trận lở đất ở ngay gần chỗ này, thế nên đã đè chết Peter, đồng thời đánh gãy chân cha cháu. Điều này khiến cha cháu cho dù tìm được chỗ lánh nạn thì cũng không còn sức dọn dẹp đống đổ nát, tiếp tục thăm dò bên trong, thậm chí còn không có sức mà băng bó vết thương.”

Ông ta chết vì mất máu và nhiệt độ thấp.

"Nói tóm lại... Mọi chuyện đã thế rồi, hãy nén đau thương.”

Lục Minh thực sự không biết dỗ dành người khác.

Nghe được những lời này của Lục Minh, Elle thậm chí còn khóc to hơn.

Lục Minh suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay lên, đầu ngón tay tản ra ánh sáng. U hồn của Elle chợt xuất hiện bên cạnh Lục Minh.

“Đi xem ông ta một chút đi.”

Tử Thần không nhận thấy bất cứ dấu vết linh hồn nào sót lại ở nơi này.

Điều này chứng tỏ cha của Elle không biến thành U hồn- đây cũng là hiện tượng rất bình thường.

Chỉ có thể nói.

Sinh thời, không thể đoàn tụ.

Sau khi chết, cũng không thể gặp lại.

Vận mệnh của hai cha con nhà này thực khiến cho người ta phải thổn thức.

U hồn của Elle chậm rãi đi tới bên cạnh cha mình. Cô bé ngồi xuống, từ từ ôm lấy thi thể của cha.

Nhưng mà, khoảng cách giữa sự sống và cái chết là một sợi dây không thể nào chạm tới. Với người sống là như thế, mà với người chết, cũng là như thế.

Elle không cảm nhận được thi thể lạnh băng của cha mình.

Cha cô bé cũng không cảm nhận được sự bi thương của con gái.

Người đứng xem chỉ có mình Lục Minh, hắn hờ hững nhìn, không có chút tình cảm chập chờn nào.

Ngược lại là Hi Vọng, nó khổ sở nằm xuống, nghẹn ngào sủa hai tiếng, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm thi thể của cha Elle.

Mặc dù nó không nhìn thấy Elle, nhưng nó vẫn có thể cảm giác được bầu không khí tràn ngập cảm giác đau thương.

Lục Minh không để ý đến cha con Elle và Hi Vọng đang gục đầu chán nản.

Hắn quay đầu, tiến vào sâu trong khu vực tránh nạn hơn.

Nơi tị nạn này rất lớn.

Khu vực cha Elle chết chỉ là phần đầu của nơi tị nạn mà thôi.

Bởi vì cha Elle bị thương nên không thể thăm dò phần sau được, Lục Minh cũng kiểm tra một phen, xác nhận nơi này không có dấu hiệu tồn tại của những sinh vật khác.

Đây coi như một tin tức tốt.

Vừa rồi hắn đã nướng và chia đủ thịt sói cho nhu cầu ăn uống hàng ngày rồi. Nói cách khác, hắn hoàn toàn có thể ở lại nơi này, chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.

Mà Lục Minh cũng dự định làm như vậy.

Bởi vì thế giới này hoang tàn, môi trường khắc nghiệt, sinh vật thổ dân rất ít, đường đi còn bị phong tỏa, thực sự không có gì hay mà khám phá cả.

Môi trường của nơi trú ẩn tương đối đơn giản, không khác gì những gì Lục Minh nhìn thấy trong thế giới thực: Cổng sắt, tường cao, phân chia thành từng khu vực.

Sau một thời gian dài bị bỏ hoang, ổ khóa ở nơi này đã hư hỏng từ lâu, chỉ cần đạp một cái là mở ra. Chẳng bao lâu sau, toàn bộ kết cấu của nơi trú ẩn này đã hiện ra trong đầu Lục Minh.

“Cũng khá toàn diện đó chứ.”

Nơi trú ẩn được xây dựng trong núi, thậm chí còn khoét rỗng một phần ngọn núi.

Một địa điểm lớn như vậy được chia thành nhiều khu vực.

Có khu vực sinh hoạt, khu vực lưu trữ vật liệu, khu vực thông tin liên lạc, thậm chí còn có cả khu vực phát điện.

Trước tiên, hắn tới khu vật tư dạo một vòng.

Một lượng lớn đồ hộp có hạn sử dụng gần trăm năm và nước uống được chất đầy ở đây, Lục Minh thấy thế thì càng quyết tâm không ra ngoài nữa.

Khu vực sinh hoạt giống như nhà chung trong quân đội, có khu vực giải trí, chơi bi- a, có khu vực bóng rổ... Tất nhiên là vì không có điện nên bên trong rất tối.