Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

May mà hôm nay Tống Hàm Ngưng không có ý theo tôi về nhà. Tôi âm thầm thở phào, với cái tính miệng rộng của cô ấy, nếu như biết tôi ăn cơm với Triệu Nghị, không biết sẽ nói thành cái gì nữa.

Địa điểm hẹn với Triệu Nghị ở ngay tiểu khu gần đó xong. Tôi bắt xe ở cổng trưởng, chưa tới mười phút đã thấy anh ta.

Nhưng còn chưa lên tiếng, điện thoại trong túi tôi đã reo vang. Tôi lấy ra xem, không ngờ lại là chồng tôi gọi...

Tôi do dự chốc lát, ra dấu xin lỗi với Triệu Nghị, rồi xoay người ra bên ngoài, nghe điện thoại ông xã gọi.

"Ông xã, nãy em ở trên xe buýt. Sao anh lại gọi cho em thế?'

"Bà xã, chắc là hai ngày nữa anh sẽ về, có nhớ anh không?"

Không biết tại sao, lời nói của ông xã khiến tôi không vui nổi. Tôi vội vàng đáp qua loa mấy câu rồi trực tiếp cúp máy.

Triệu Nghị thấy tôi quay lại cũng vội vã đứng dậy, đi sang bên cạnh kéo ghế cho tôi, cười nói: "Tôi không biết cô thích ăn gì nên chỉ gọi trước mấy món, không biết có hợp khẩu vị của cô không."

Thấy anh ta như vậy, tôi cười lễ phép: "Không sao, tôi ăn gì cũng được." Sau khi ngồi xuống, tôi áy náy nói: "Ngại quá, vừa nãy trong nhà gọi điện nên tôi mới chậm như vậy."

Không biết tại sao, tôi lại giấu diếm cuộc gọi khi nãy, cứ có cảm giác không nói nên lời, giống như là, muốn phát sinh chuyện gì đó với anh ta vậy...

Lúc trước, khi nói chuyện phiếm với nhau, tôi có nói cho đối phương biết nghề nghiệp của mình. Cho nên, lúc tôi nói vậy, anh ta cũng không nói gì, chỉ hỏi tôi đầy ẩn ý: "Chỉ có một mình cô sao? Còn chồng cô?"

"Đi công tác rồi, giờ chỉ có mình tôi ở nhà!" Nói xong tôi có hơi hối hận. Tuy là đã nói chuyện với nhau cả một ngày, ấn tượng của tôi về người này cũng đã thay đổi, nhưng quan hệ giữ chúng tôi còn chưa sâu sắc đến mức độ này.

"Vậy thì tiếc thật đấy!"

May mà giọng nói và thái độ của anh ta cũng không có gì lạ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra là do tôi nghĩ nhiều rồi.

Nhưng tôi cũng thầm nhắc nhở trong lòng, sau này cố gắng không nói lung tung, lỗ mãng như vậy nữa.

Dần dần, chúng tôi hàn huyên về rất nhiều chuyện. Tôi không ngờ người đàn ông này lại có học thức như vậy. Kiến thức của anh ta khiến cho ngay cả một nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp, giáo viên ngữ văn trung học phổ thông cũng phải tự ti!

Bữa cơm này chúng tôi ăn rất lâu, bất giác, tôi đã uống không ít rượu. Nếu không phải Triệu Nghị cản lại, có khi tôi còn uống nữa.

"Sao vậy, có vẻ tâm trạng cô không tốt?" Giọng của Triệu Nghị, nghe rất dịu dàng, khiến tôi nghĩ tới ông xã.

"Không có gì, chuyện công việc ấy mà!" Tôi xua tay nói, dù sao chuyện thế này, nói sao cũng không ổn.

"Như vậy cũng không tốt đâu. Cho dù là chuyện gì đi nữa, nói ra được sẽ thoải mái hơn nhiều!"

Không biết tại sao, uống không ít rượu với Triệu nghị, nhưng tôi lại không thấy chút men say nào trên mặt anh ta.

Tôi nhíu mày nghĩ ngợi một lúc, quay đầu hỏi: "Anh có biết chỗ nào gần đây có thể thư giãn không?"

Vừa nói xong, tôi liền nở nụ cười. Tôi là người ở đây, vậy mà lại đi hỏi người ngoài đến chỗ để thư giãn trong khu này, không khỏi thấy buồn cười.

Nhưng không ngờ, anh ta lại biết thật: "Có một chỗ, không biết cô có muốn đi hay không thôi!"

Câu này gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi: "Chỗ nào vậy, anh nói thử coi!"

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, khi tôi nói xong, tôi thấy Triệu Nghị lộ ra nụ cười không có ý tốt. Nhưng lúc tôi muốn nhìn kỹ lại, thì không còn thấy gì cả.

"Quán bar!"

Hai chữ này khiến tôi tỉnh lại ngay lập tức. Là một giáo viên, không phải tôi không biết nghĩa của từ quán bar. Thực ra, bên trong những chỗ đó còn có cả những loại giao dịch bẩn thỉu. Theo nguyên tắc mà nói, chỗ như vậy, tôi vĩnh viễn không có cơ hội tiếp xúc. Nhưng hiện tại, nó lại vô cùng hấp dẫn với tôi.

"Thế nào, tôi vừa nói ra cô đã không muốn đi rồi à?" Thấy tôi mãi không nhúc nhích, Triệu Nghị nở nụ cười. Nụ cười này, theo tôi thấy thì có cả sự trào phúng. Tôi không nhịn được mà phản bác.

"Đi thì đi, ai sợ ai chứ!"