Ngã Rẽ Hôn Nhân

Chương 7. Trong phòng hiệu trưởng

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta trực tiếp hỏi: "Thế nào, thuốc uống ổn không, không có chuyện gì chứ?"

"Ơ, Mục Hạ, hai người quen nhau à?" Không để tôi lên tiếng, Tống Hàm Ngưng đã nháy mắt với tôi trước, cười nói: "Anh đẹp trai quá!"

"Nói vớ vẩn gì đấy!" Tôi vừa thẹn vừa ngại, sợ người đàn ông nói chuyện thuốc tránh thai.

Đương nhiên là anh ta không biết suy nghĩ trong lòng tôi, thẳng tanh ta nói: "Thêm lần này nữa, chúng ta gặp mặt nhau lần thứ hai rồi, không biết có thể để lại cách thức liên lạc không?"

Ánh mắt của anh ta nóng bỏng, khiến tôi có cảm giác phảng phất như bị nhìn thấu. Tôi không quen như thế, nhưng không chịu được lời thỉnh cầu dai dẳng, cuối cùng đành nháy máy cho anh ta.

Lúc đi xa rồi, Tống Hàm Ngưng mới nháy mắt với tôi: "Thế nào, chồng mới đi có một ngày đã cấu kết với trai đẹp rồi hả?"

Câu này của cô ấy khiến tôi thấy hoảng hốt, giống như là bí mật của mình bị nhìn trộm vậy.

Thấy tôi như thế, Tống Hàm Ngưng càng tò mò: "Ài, không phải bị tớ nói trúng đấy chứ?" Dứt lời cô ấy còn trưng bộ mặt tìm tòi, nghiên cứu nhìn tôi.

"Được rồi, đùa có mức độ thôi. Còn như vậy nữa là tớ giận thật đấy!" Tôi giả vờ sắp nổi giận, nhờ thế Tống Hàm Ngưng mới không nghi ngờ nữa.

Đến trường, tiết đầu tôi không có lớp. Khi đang ngồi trong phòng chờ thì điện thoại để bên cạnh vang lên.

Tôi cầm lên xem, thì ra là hiệu trưởng gọi. Nghĩ đến thái độ lạ lùng hôm qua của ông ta, tôi thấy hơi lo. Dù sao người ta cũng là cấp trên, do dự lúc lâu rồi mới nghe máy.

"Mục Hạ, sao lâu bắt máy vậy. Cô đang ở trường nhỉ, mang tập tài liệu kia tới văn phòng tôi đi!" Vừa kết nối xong, hiệu trưởng nói liền một mạch, không để tôi có cơ hội lên tiếng rồi lập tức cúp máy.

Tôi thở dài, ngồi tại chỗ một lúc rồi đứng dậy, đi về phía phòng làm việc của hiệu trưởng.

Nhìn lại đồ mình mặc hôm nay, thấy không có vấn đề gì tôi mới gõ cửa phòng.

"Hiệu trưởng, ngài tìm tôi?" Cửa mở, nhưng tôi không vội đi vào. Lúc lên tiếng, quả thực tôi có hơi lo lắng. Nhất là khi ông ta ngẩng đầu nhìn, ánh mắt ấy, trong đôi mắt kia lộ ra hứng thú khó hiểu, làm tôi có suy nghĩ muốn quay đầu bỏ đi.

"Mục Hạ à. Vào đi, không phải khách sáo thế!"

Dứt lời, hiệu trưởng đứng dậy khỏi ghế, đi về phía tôi.

Nhưng tôi lại lùi về phía sau, đưa tài liệu cho ông ta.

Hiệu trưởng nhận lấy báo cáo, giơ tay đóng cửa lại. Sau đó xoay người, cười hỏi tôi: "Thế nào, thấy mình chấp nhận được vinh dự này không?"

Tuy là loại vinh dự này cực kỳ hấp dẫn với tôi, nhưng mà từ lúc mơ giấc mộng kia, trong lòng tôi luôn có cảm giác sợ hãi với hiệu trưởng. Bởi vậy, tôi khẽ cắn môi, lên tiếng: "Hiệu trưởng, tôi nghĩ mình không xứng đáng với vinh dự như vậy. Hay là, ngài đổi người khác đi."

Ông ta nheo mắt lại, lườm tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy áp lực mà rụt người lại theo bản năng.

Nhưng đằng sau tôi lại là cánh cửa, giờ tôi đã dán chặt vào cửa rồi.

Hiệu trưởng thừa cơ tiến lên, đặt tay lên người tôi, tóm lấy vòng eo thon.

"Ông... ông định làm gì..." Hành động của ông ta khiến tôi dựng tóc gáy. Bởi vì cơ thể bị ông ta ôm, tôi hoàn toàn không tránh được.

"Làm gì..." Hiệu trưởng thở nặng nề, làm tôi có cảm giác như đang ở trong giấc mộng kia. Ông ta hỏi lại tôi: "Cô thấy tôi có thể làm gì..."

Dứt lời, tay ông ta ấn lên trước ngực tôi. Điều khiến cho tôi càng sợ hãi hơn là, ngoại trừ phẫn nộ, bên trong tôi lại có cảm giác chờ mong...

Mà lúc ông ta tàn nhẫn nhéo, ngoại trừ cảm giác đau, tôi lại thấy dễ chịu nhiều hơn...

"Đừng... đừng như vậy mà!" Tôi có nén lại cảm giác bên trong, đẩy ông ta ra.

"Đừng như vậy?" Ai ngờ, nghe tôi nói thế, hiệu trưởng lại cười: "Tôi biết chuyện của cô. Nếu như tôi kể chuyện này ra ngoài... Có thể cô sẽ..."

"Ông nói vớ vẩn gì đấy!" Tôi mở to hai mắt, chẳng lẽ hiệu trưởng biết tôi ngủ với người khác trên xe bus hay sao? "Biết cái gì? Ha ha, cô cảm thấy thế nào?"

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, cùng với đó còn có giọng nữ: "Hiệu trưởng, ngài có trong phòng không ạ?"