Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tôi không biết mình vượt qua ngày hôm nay như thế nào, chưa hết giờ làm đã rời khỏi trường học, không phải tôi vội về gặp ông xã, mà sự thật là tôi sợ Tống Hàm Ngưng kéo tôi đến nhà cô ấy.

Vừa về đến nhà không được bao lâu, ông xã đã gọi điện thoại đến.

“Bà xã, anh đến ga tàu cao tốc rồi, em tan làm chưa, hôm nay không nấu cơm, mình ra ngoài ăn nhé?”

Đề nghị của ông xã lập tức khiến tôi nghĩ ra một cách tốt, tôi đang lo không có cớ đi ra ngoài đây.

Tôi chuẩn bị sơ qua rồi ra ngoài. Vốn dĩ tôi muốn ăn cơm ở gần nhà, nhưng không biết vì sao Triệu Nghị biết chúng tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm nên đã gửi cho tôi một địa chỉ, yêu cầu tôi đến đó ăn.

Hết cách rồi, vì không để ông xã biết những chuyện kia, tôi chỉ có thể làm theo ý anh ta, đi đến đó.

Khi đến nơi tôi không nhìn thấy bóng dáng Triệu Nghị, tôi nhẹ nhàng thở hắt ra, thật không biết nếu anh ta xuất hiện trước mặt mình và ông xã thì phải cư xử như thế nào đây.

Tôi gọi điện thoại cho ông xã, không để ý đến sự phản đối của anh, vẫn kiên trì muốn ăn ở chỗ đó, cũng may anh ấy chỉ than phiền một chút, nửa tiếng sau vẫn chạy đến.

“Bà xã, sao lại chọn một nơi như thế này, may mà tài xế biết đường, nếu không thật sự không dễ tìm đâu.”

Nhìn thấy ông xã đi đường mệt nhọc, trong lòng tôi luôn có cảm giác áy náy không nói lên lời, nhưng tôi biết, chuyện này không nói sẽ tốt hơn.

Đoán chừng ông xã sắp đến, tôi bèn xóa sạch tất cả những thứ liên quan đến Triệu Nghị trong điện thoại di động. Mặc dù ông xã cũng không kiểm tra di động của tôi, nhưng tôi vẫn sợ bị anh ấy nhìn thấy thứ gì đó không hay.

Nhìn thấy dáng vẻ quan tâm này của chồng, đột nhiên tôi xúc động muốn nói tất cả mọi chuyện cho anh ấy biết.

“Ông xã…”

Nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại bị tôi nuốt trở lại, nếu như nói ra thì cái nhà này coi như tan.

“Ừ, sao thế?” Ông xã bỏ quả cật đã ăn được một nửa xuống, lau miệng, dịu dàng nhìn tôi.

“Không… không có gì, anh ăn từ từ, đừng để bị nghẹn!”

“Yên tâm, bà xã, em đừng nhìn anh mãi thế, em cũng ăn đi!” Anh ấy cười gắp chút đồ ăn vào bát tôi, ân cần hỏi: “Có phải khó chịu không, vừa rồi thấy em đã cảm thấy em có gì đó là lạ?”

Không ngờ ông xã lại nhạy cảm như vậy, tôi vừa định nói không sao, bảo anh ấy đừng suy nghĩ nhiều thì một giọng nói khiến tôi sợ hãi từ phía sau vang lên.

“Ơ, chị Hạ, sao chị lại ở đây, thật trùng hợp!”

Người lên tiếng chính là Triệu Nghị!

Tôi lập tức căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Nghị, sợ anh ta nói ra chuyện gì đó, vậy đời tôi coi như xong!

“Anh là?”

Ông xã tôi vẫn khá là điềm đạm, thấy người quen của tôi bèn vội vàng đứng dậy, đưa tay phải ra với Triệu Nghị.

Triệu Nghị cũng bắt tay nói: “Chào anh, tôi là Triệu Nghị, với chị Hạ…”

“Anh ấy nhờ em tìm phòng trọ, sau đó mời em đi ăn một bữa, nên coi như quen biết.”

Sợ Triệu Nghị lỡ miệng nói ra chuyện kia, tôi vội vàng nói tiếp, cũng may ông xã tôi không nghi ngờ, Triệu Nghị thấy tôi nói vậy cũng không phản bác.

“Vậy là bạn bè rồi, cũng đến ăn cơm sao?” Ông xã tôi cái gì cũng tốt, cũng quá nhiệt tình, lại còn muốn lôi kéo Triệu Nghị ăn cùng.

“Không được, bạn gái tôi đang đợi, hai người ăn đi, tôi không quấy rầy hai người nữa!”

Nói xong, Triệu Nghị xoay người rời đi, nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng khi xoay người anh ta đã nháy mắt với mình. Tôi biết anh ta đang nhắc nhở tôi chuyện đêm nay…