Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ban đầu tôi không chú ý đến ông ta, mãi đến khi ông ta đi đến trước mặt phát ra tiếng ho khan thì tôi mới biết là hiệu trưởng đến.

“Hiệu trưởng, sao ngài lại đến đây? Có chuyện gì sao?”

Thấy tôi hỏi vậy, hiệu trưởng lại liếc mắt nhìn ngực tôi mấy lần, sau đó mới cười nói: "Nghe Tống Hàm Ngưng nói chồng cô đi công tác rồi, tôi đến quan tâm cấp dưới một chút thôi mà, những ngày này có cô đơn khó nhịn không, có cần một người đàn ông ở bên cô không?"

Sau khi nói xong, ông ta còn trắng trợn đưa ánh mắt nhìn về phía ngực tôi. Thấy bộ dạng này của ông ta, trong lòng tôi cảm thấy rất chán ghét, bèn lấy tay che lại một chút, sau đó nói: “Ngài là hiệu trưởng, phiền ngài chú ý lời nói của mình một chút, nơi này là trường học!”

Thật trùng hợp, đúng lúc này lại có người đi vào, hiệu trưởng vô cùng xấu hổ, ngượng ngập cười với tôi, bỏ lại một câu nói rồi rời đi.

“Tôi muốn nhắc cô về ý tưởng báo cáo, cần phải nắm chắc cơ hội, hôm nay là thứ tư rồi!”

Nhìn bóng lưng ông ta rời đi, tôi cảm thấy cả người như muốn nổ tung, vì sao những chuyện không may đều để lên người tôi, không biết tại sao, từ khi đi du lịch về đến giờ lại trở nên như vậy.

Tôi thở dài một hơi, sau khi tỏ thái độ không chút kiêng dè với hiệu trưởng, đột nhiên tôi cảm thấy hơi nhớ ông xã.

Tính ra thì đã rất lâu rồi không nói chuyện với chồng.

Tôi gọi điện thoại, rất nhanh ânh ấy đã nghe máy, nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của tôi, anh ấy lập tức sốt ruột: “Làm sao vậy, bà xã, sao em lại khóc?”

“Không có gì, em nhớ anh!”

Nghe tôi nói vậy, ông xã ở đầu dây bên kia thở dài một hơi: “Thật có lỗi với bà xã, đều tại anh vô dụng, khiến em phải buồn!”

Ngay sau đó, anh ấy lại nói: “Vừa rồi mẹ lại gọi điện cho anh, hỏi khi nào chúng ta mới có con được.”

Lời nói của ông xã khiến tôi sững sờ, chuyện này tôi cũng không có cách nào, đôi khi thậm chí tôi có dạng chân ra trước mặt anh ấy, cũng không có tác dụng gì, ai bảo bản thân anh ấy không lên nổi cơ chứ!

Nhưng tôi không thể nào nói như vậy với chồng, tôi biết thật ra anh ấy cũng bị áp lực rất lớn, vì vậy sau khi an ủi vài câu, tôi chuẩn bị tắt điện thoại.

“Bà xã, đêm nay anh về nhà!”

Khi tôi nghe thấy câu này, tôi sững người ngay tại chỗ. Nói thật, tôi gọi cú điện thoại này, ít nhiều cũng do có cảm giác có tật giật mình, vì tôi đã nghĩ kỹ, đêm nay sẽ nghe theo yêu cầu của Triệu Nghị, đến tìm anh ta...

Nhưng bây giờ, nếu như ông xã về nhà, tôi phải làm sao…

“Anh nghĩ kỹ rồi, sau khi về anh sẽ yêu cầu được nghỉ ngơi, lần trước thời gian gấp rút quá, cũng không được đi chơi thoải mái. Lần này, anh sẽ đưa em ra ngoài chơi một chuyến thật vui!" Ông xã ở đầu đây bên kia không biết suy nghĩ trong lòng tôi, vẫn đang nói chuyện.

Sau khi biết đêm nay ông xã sẽ về, tôi không khỏi phiền não, gã Triệu Nghị vẫn đang quanh quẩn trong đầu tôi, rốt cuộc phải làm gì bây giờ!

Tôi chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, ông xã ở đầu dây bên kia đã nói có việc rồi vội vã cúp điện thoại.

Tôi thở dài một hơi, thật sự không biết nên làm gì.

Suy nghĩ một chút, tôi vẫn cắn răng gọi điện thoại cho Triệu Nghị.

“Sao rồi, nghĩ kỹ rồi chứ?”

Điện thoại vừa kết nới đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta.

“Đêm nay ông xã tôi về!”

Hết cách rồi, tôi đã quyết định, vậy cũng chỉ có thể hi vọng anh ta nể tình tôi đã đồng ý mà lui lại cho tôi hai ngày.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ là khi nghe thấy vật anh ta lại điên cuồng cười to: “Thật trùng hợp, tôi thích như vậy!”

Anh ta ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Đêm nay nhất định phải đến, nếu không, tôi không ngại phơi bày một vài tư thế mới của cô cho chồng cô biết đâu!”

“Anh…”

Có lẽ con người đều giống nhau, chỉ cần có lần thứ nhất, những lần sau đó sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Ví dụ như tôi bây giờ, sau khi ỡm ờ từ chối, tôi vẫn nhận lời.