Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngày hôm sau, vừa đến trường học, Tống Hàm Ngưng đã lập tức kéo tay tôi hô lên: “Mục Hạ, Mục Hạ, báo cho cậu một tin tốt!”

Tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì, lắc lắc đầu.

Có lẽ thấy tôi không phối hợp như trong tưởng tượng, Tống Hàm Ngưng bĩu môi, tự khai ra: “Không phải lần trước cậu cho tớ ở nhà cậu một ngày hay sao, đúng lúc hôm nay chồng tớ cũng đi công tác, đêm nay cậu đến nhà tớ được không?”

Sau khi nghe vậy tôi liền nhíu mày, nói thật tôi không muốn đến nhà cô ấy lắm, chuyện tối qua vẫn rõ rành rành ngay trước mắt, bây giờ tôi chỉ muốn một mình yên lặng một chút, nhưng lại không muốn đả kích lòng nhiệt tình của cô ấy, nên khéo léo từ chối.

“Vậy à, tiếc quá, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, hay là cậu cân nhắc chút đi?”

Cô ấy còn muốn nói gì đó với tôi, nhưng đúng lúc này chuông vào học vang lên.

“Mình lên lớp trước nhé, Mục Hạ, cậu cân nhắc thêm đi.”

Tôi lắc đầu, gạt chuyện này sang một bên, chuẩn bị lên lớp.

Nhưng có một số người lại không muốn ngày hôm nay của tôi trôi qua yên ả.

Điện thoại báo tôi có tin nhắn wechat, mở ra xem thì thấy là của Triệu Nghị.

“Tối hôm qua thật kích thích, cô lúc trên giường rất thú vị, khi nào chúng ta thật sự làm một lần?”

Vừa thấy tin nhắn này tôi lập tức sợ hãi, vội vàng che màn hình điện thoại, dáo dác nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai chú ý đến mình mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngày hôm qua coi như là một ký ức đẹp đi, sau này chúng ta không nên liên lạc nữa!” Đây là kết quả mà tôi suy nghĩ cả đêm hôm qua, tôi không thể làm chuyện có lỗi với ông xã mình, nên chỉ có thể lựa chọn như vậy.

Tôi vốn cho rằng anh ta sẽ hiểu cho tôi, cho dù không đồng ý thì cũng sẽ nhẹ nhàng nói chuyện, nhưng điều tôi không thể ngờ đến chính là, sau một lát im lặng, anh ta lại gửi cho tôi vài bức ảnh…

Khi mở ảnh ra xem, cả người tôi ngây dại, ảnh anh ta gửi cho tôi chính là những bức ảnh kích tình tối qua.

Nhưng còn chưa hết, sau những bức ảnh, Triệu Nghị còn gửi một tin nhắn thoại, nhưng tôi đang ở văn phòng nên không nghe được, suy nghĩ một lát, tôi vẫn lấy tai nghe trong túi ra, sau khi đeo lên mới ấn mở tin nhắn.

“Tôi nói cho cô biết, muốn thoát khỏi tôi không đơn giản như vậy đâu! Nếu như tối nay không đến nhà tôi, tôi không ngại gửi những tấm hình này cho người lớn trong nhà cô đâu, để bọn họ thấy rõ bộ mặt thật của cô.”

Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, hai tay run rẩy gõ một dòng tin nhắn gửi đi.

“Rốt cuộc anh muốn gì?”

Chuyện đã đi đến bước này, thật ra tôi cũng đã dự liệu được những gì sẽ xảy ra sau đó, chẳng qua cũng chỉ là bắt tôi làm chuyện giống như tối hôm qua mà thôi, bây giờ tôi căn bản không có cách nào từ chối.

Rất nhanh đối phương lại gửi tin nhắn đến: “Muốn gì à? Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tối nay cô cứ đến nhà tôi đã rồi tính sau!”

Sau đó cho dù tôi có nhắn tin gì đối phương cũng không trả lời, nhưng tôi vẫn không có can đảm gọi điện, tôi sợ nghe thấy giọng nói của anh ta, chưa từng nghĩ đến người này lại nham hiểm như vậy!

Nhưng than phiền hay oán giận cũng vô dụng, cả người tôi hoàn toàn ở trong trạng thái ngây ngẩn, ngay cả khi lên lớp cũng luôn thất thần.

Không chỉ là sợ hãi Triệu Nghị, mà hơn hết là trong lòng tôi lại có một chút khát vọng đối với anh ta.

Anh ta mang lại cho tôi cảm giác mà chồng mình không thể nào mang đến, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến chồng, sự áy náy lại liên tục hiện hữu trong đầu. Tôi không thể ích kỷ như vậy được, vì sự hưởng thụ của bản thân mà làm chuyện có lỗi với anh ấy.

Buổi sáng từ sau khi nhắn tin xong, cho đến bây giờ Triệu Nghĩ không gửi đến một tin nhắn nào nữa, mãi đến giữa trưa khi tan làm, hiệu trưởng đi thẳng đến văn phòng tôi.