Ngã Rẽ Hôn Nhân

Chương 1. Tình dục và hôn nhân

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trong mắt chồng tôi, tôi là một nữ giáo sư lịch sự, nho nhã, hiền lành, xinh đẹp, là một người phụ nữ vô cùng truyền thống, nhưng một người như tôi lại làm chuyện có lỗi với chồng mình!

Tôi tên Mục Hạ, năm nay 27 tuổi, đã kết hôn được hai năm. Mấy năm nay, tuy chồng tôi thường xuyên đi sớm về muộn vì công việc, nhưng cuộc sống gia đình cũng được xem là hạnh phúc.

Nhưng mà không biết tại vì sao, bắt đầu từ năm ngoái, chồng tôi càng ngày càng hờ hững với tôi. Sự hờ hững ấy không chỉ xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày, mà còn cả lúc làm chuyện ấy chồng tôi cũng cư xử rất kỳ lạ.

Mỗi lần tôi chủ động nói rằng mình có nhu cầu, chồng tôi lại viện đủ lý do đối phó, không phải là làm việc mệt không có hứng, thì cũng là cơ thể không thoải mái, không muốn làm.

Dần dà, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng có phải chồng tôi có... người tình ở bên ngoài, nên mới thay đổi thái độ với tôi như vậy hay không.

Nhưng so sánh mình với những đồng nghiệp nữ xung quanh môi trường sống và làm việc của chồng tôi, thì suy nghĩ này của tôi lại bị dao động.

Tuy tôi đã 27, nhưng dù là làn da, nét mặt hay là vóc dáng đều không kém gì các cô gái trẻ mới đôi mươi. Hơn nữa, công việc của tôi không phải dãi nắng dầm mưa, nên da dẻ rất tốt. Lúc trước, khi vợ chồng tôi vẫn còn hòa thuận, chồng tôi cũng khen không ngớt lời.

Nhất là đối với cơ thể tôi, anh ấy vô cùng say đắm. Câu anh ấy hay nói với tôi là nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt, không được để cho gã đàn ông nào chạm vào, nếu không sẽ có chuyện đấy.

Mặc dù tôi không để đàn ông động vào mình, nhưng mà chồng tôi lại không được. Điều này khiến tôi vô cùng bứt rứt.

Phải biết rằng, tôi là phụ nữ, còn là một người phụ nữ vô cùng bình thường. Người ta thường nói, phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ. Tuy tôi chưa đến cái độ tuổi đấy, nhưng cơ thể tôi có nhu cầu về phương diện đó rất cao, chồng tôi không đụng vào tôi lâu như vậy, thật ra trong lòng tôi đã bực bội từ lâu.

Khả năng chồng tôi ngoại tình không cao... vậy thì vấn đề chỉ có thể là từ phía tôi thôi.

Vậy là, để kích thích chồng, tôi mua các loại đồ tình thú, quần lọt khe chữ T hở hang, cả mấy thứ đồ chơi tình dục nữa. Thậm chí, để tránh cho chồng bị bất lực, tôi còn nhờ người mua một cái gương lớn đặt đối diện với giường ngủ.

Nghe người ta bảo, lúc đàn ông làm chuyện ấy, mà đối diện với chiếc gương thì sẽ bị kích thích về mặt tâm lý, càng mạnh mẽ, ra sức hơn, cũng có thể nâng cao sức bền.

Nhưng mà, dù đã làm đến mức độ đó, kết quả vẫn khiến tôi phải thất vọng.

Khi chồng tôi về nhà trông thấy tôi mặc đồ lót sexy và chơi mấy trò kích thích, tuy anh ấy có vẻ cũng rất hào hứng, cũng có làm chuyện đó với tôi nhưng vừa mới vào cuộc, phần dạo đầu còn chưa xong đã tước vũ khí đầu hàng rồi.

Chuyện này khiến tôi rất thất vọng, càng không cần phải nói trong lòng khó chịu tới mức nào.

Lúc này tôi mới biết thì ra cái gọi là hờ hững, cái gọi là mệt mỏi chỉ là lý do của chồng, chứ chẳng hề liên quan tới tôi.

Không ngờ chồng tôi, lại bị bất lực trong chuyện ấy!

Đây là điều tôi không thể chấp nhận được. Tôi vẫn còn trẻ, cuộc sống không được làm chuyện ấy thì tôi không cần.

Huống gì, từ đầu tới cuối, tôi đều cho là nguyên nhân do mình mới dẫn đến chuyện chồng tôi cư xử như vậy, chứ nào ngờ mình lại là người bị hại!

Khoảnh khắc đó, cảm giác uất ức và phẫn nộ trào lên đến tận ngực, lửa giận âm ỉ tồn đọng bấy lâu nay bùng lên, tôi cãi nhau với anh ấy một trận. Kết quả, trong cơn tức giận, anh ấy bỏ ra khỏi nhà!

Từ đó, chất lượng cuộc sống của chúng tôi tuột dốc không phanh, cũng bắt đầu xuất hiện cãi vã. Dần dần, đến nói chuyện anh ấy cũng không buồn nói với tôi. Thậm chí, cuối cùng còn không về nhà ngủ. Đối với vấn đề này, tôi đã từng nói chuyện với chồng, nhưng anh ấy luôn lựa chọn né tránh.

Tuy rằng anh ấy đối xử với tôi như vậy, nhưng dù sao đó cũng là chồng tôi, vả lại với tình huống hiện giờ của anh ấy, tôi cũng có thể hiểu được, tất cả đều là vì cái nhà này. Cho nên, tôi khuyên chồng mình đến bệnh viện điều trị, nhưng anh ấy luôn lấy lý do công việc bận rộn, không có thời gian để từ chối, cùng lắm cũng chỉ ra hiệu thuốc mua ít thuốc về uống, nhưng dù sao đó cũng chẳng phải là cách lâu dài!

Uống nhiều khó tránh khỏi việc nhờn thuốc. Tôi mong được thỏa mãn, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho sức khỏe anh ấy, nếu cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp.

Bởi vì tôi còn yêu chồng mình, mà tôi cũng không muốn cuộc sống của chúng tôi sau này chỉ toàn là cãi vã, nên tôi quyết định sẽ nói rõ chuyện này với anh ấy. Nếu không, đừng nói tới hạnh phúc của, ngay cả quan hệ hôn nhân cơ bản cũng không thể duy trì được.

Cho nên dù tôi dự định dù có thế nào cũng phải đưa chồng tôi tới bệnh viện một chuyến, chữa khỏi hẳn bệnh của chồng mình, giúp anh ấy lấy lại được phong độ như trước đây. Sau khi tôi nói rõ ý định của mình với chồng, cuối cùng chồng tôi cũng đồng ý tuần này sẽ dành thời gian đến bệnh viện khám với tôi.

Chương sau