Mưu Thiên Hạ

Chương 9. Không biết dụng tướng vào đâu.

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hắn viết là: Trâm cài vàng rơi xuống đất, từ thời Triều Dương đế há từng nghe? Phái phi tần đi bình an xã tắc, không biết dụng tướng vào đâu.

“Ta không quá tài năng, tình cờ thấy một cuốn sách cũ, không biết là Hà triều đại từng có một bài thơ như thế, trái lại rất hợp với tình hình...” Tô Nam Thừa lắc đầu.

“Ha ha, tiểu tử ngươi thật là thú vị. Sau này quay về, ta nhất định phải uống vài chén với ngươi mới được.” Phí tướng quân nói, lại vỗ trên đầu của hắn mấy phát.

Đây là ý tứ thân mật.

Tô Nam Thừa cười với hắn: “Vậy vãn bối sẽ rất vinh hạnh mà đến.”

Phí tướng quân lại nhìn vài lần mặt đất bị hắn dùng chân vẽ loạn, nói khẽ: “Chúng ta là kẻ làm tướng, tình nguyện đem vận mệnh ra đánh bạc đi.”

Hắn ta nhỏ giọng nói, Tô Nam Thừa chỉ xem như là mình không nghe thấy.

“Không còn sớm nữa, đều về ngủ đi. Sáng sớm mai còn phải xuất phát, phải vực dậy tinh thần.” Chu tướng quân cầm thịt trong tay đưa vào miệng ăn nói.

Đám người đứng dậy, chắp tay cáo từ.

Sau khi Tô Nam Thừa đi, Hồ tướng quân tò mò: “Lão Phí ngươi sao lại nói đến những chuyện kia vậy?”

“Không có gì, nhìn đứa nhỏ này thật giống với đồng hương kia của ta.” Phí tướng quân lắc đầu: “Đi.”

Sau khi hắn ta đi, Chu tướng quân cười một tiếng: “Đừng hỏi, chẳng mấy khi mà hắn chịu nói, mấy năm nay chịu đựng nhiều rồi.”

“Mẹ nó, ai không chịu đựng? Lão Phí cả nhà đều chết dưới tay của Bắc di, còn phải đi đưa dâu đến Bắc di. Tướng quân ngài...” Hồ tướng quân nói đến một nửa đã dừng lại, lắc đầu rời đi.

Bên phía Tô Nam Thừa, Liên Sinh hầu hắn nằm xuống: “Hai đệ đệ của Chu tướng quân đều bị người của Bắc di giết. Đệ muội của ông ta gặp tai họa, đáng hận về sau trong triều còn lấy chuyện này đến khiến Chu tướng quân ghê tởm.”

Tô Nam Thừa gật đầu, nhắm mắt lại.

Giang sơn Phó thị này, thật chẳng đáng.

Ngày tiếp theo, sau khi đến đại khái bên trong phạm vi Cửu công chúa bị cướp, Chu tướng quân hạ lệnh cho đội ngũ dừng lại.

Ông ta dẫn theo Phí tướng quân và mấy tên phó tướng đến xem xét.

Bên này quả thật là có người của triều đình phái đến tra án này, bọn họ còn đến sớm hơn so với đoàn của Chu tướng quân.

Thế nhưng không có bất cứ đầu mối nào.

Nơi này là nơi hoang dã, cũng không gặp phải người đến tra án. Quan sát một vòng thì quay về.

Bên này sát với núi non trùng điệp, đạo tặc khi vào núi rồi sẽ rất khó tìm.

Chu tướng quân không nói gì thêm, liền gọi đội ngũ tiếp tục xuất phát.

Đại khái là bởi vì ngăn ngừa chuyện giống vậy lại phát sinh lần nữa cho nên ở đoạn đường không quá an toàn này, Chu tướng quân đi vô cùng cẩn thận.

Liên tiếp ba ngày sau rốt cục cũng tới Túc huyện có núi non bao quanh.

Nhưng mà không thấy chút dấu vết nào của đội ngũ trước đây để lại.

“Chỉ sợ đoàn người kia cũng không phải thật sự là bị đánh cho tan tác đi?” Phí tướng quân nhíu mày.

Chu tướng quân nặng nề gật đầu.

Như vậy thì càng đáng sợ.

Những năm nay, bên trong lãnh thổ của Đại Nguyên hỗn loạn, chuyện cướp bóc giết người thường xuyên xảy ra.

Năm trước còn có cháu ruột nhà Giang Thái sư ra khỏi thành bị người ta bắt đi, lúc hơn nửa tháng sau phát hiện thì thi thể đã trần truồng mà chết ở trong rừng.

Bây giờ Cửu công chúa xuất giá, người hộ tống dù sao cũng hơn ngàn, hơn một ngàn người, sao có thể yên lặng giết không có bất cứ tiếng động gì?

Tán loạn chạy trốn cũng không có khả năng không để lại dấu vết gì.

“Đừng nói là Trịnh đồ kia thật sự tạo phản?” Hồ tướng quân mắng một tiếng mẹ nó: “Hắn mang theo một ngàn người tạo phản?”

“Bây giờ khó mà nói.”

“Vậy hắn còn mang cả công chúa đi? Hắn không sợ bệ hạ hạ lệnh truy tra sao?”

“Tình hình bây giờ, truy tra như thế nào?” Phí tướng quân cười nhạo: “Bây giờ ngươi ta là người đưa dâu, không quản được những chuyện này. Chỉ e là... Phía sau còn có chuyện.”

Cả ba người bắt đầu trầm mặc.

Sau khi rời khỏi Túc huyện là một đoạn đường bằng phẳng, đoạn đường sau đó rất dễ đi. Sau bảy ngày đã đến được Lư Dương. Quan viên nơi đó vẫn liên tục đứng đợi để đón.

Đám người lại chuẩn bị ở Lư Dương hai ngày.

Có khoảng thời gian rảnh này, Tô Nam Thừa cũng không có tâm tư đi dạo, rất là mệt mỏi. Mỗi ngày cưỡi ngựa rất mệt, không bằng ngủ nhiều thêm chút.

Kết quả còn chưa ngủ được một giấc đã thấy người đưa đến một cô nương.

Nhìn quần áo hẳn không phải là gia đình tử tế nào.

Nữ tử kia khom người hành lễ, quả là người chuyên hầu hạ người khác.

“Công tử vạn phúc, nô tỳ là Lân Hoa nhận lệnh đến hầu hạ công tử.”

Tô Nam Thừa buồn ngủ gật đầu: “Vậy tỷ tỷ có bản lãnh gì?”

“Công tử nói giỡn, bản lãnh này tất nhiên phải đợi ban đêm mới biết được. Nhìn công tử hẳn là người đọc sách, không phải là xem trọng thứ đó nhất đấy chứ?” Lân Hoa che miệng cười khẽ, ngược lại có chút phong tình.

“Ha ha, tỷ tỷ hiểu lầm rồi. Ta tuổi còn nhỏ, chịu không nổi giày vò của tỷ. Tỷ tỷ có bản lĩnh gì, hát một khúc, múa một khúc, hay đánh đàn cũng được, đều tốt. Giúp ta thả lỏng tinh thần một chút là được.”

Lúc này Lân Hoa trái lại bị làm cho kinh ngạc, nam tử tầm tuổi này lại có thể kìm nén được sao?