Mưu Thiên Hạ

Chương 3. Nên phát động rồi.

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Không sao, ngày mai ta tiến cung cầu kiến bệ hạ. Vừa đúng lúc, ngươi cũng nghĩ xem ai đưa dâu. Cũng là một cơ hội.” Thành Khang Hậu nói.

Bắc di hiện tại nhìn chằm chằm vào Đại Nguyên, huống chi trên đường còn có nhiều trộm cướp như vậy...

Nhưng lời này hắn ta cũng không dám nói, chỉ có thể đồng ý.

Cô nương được chọn là nhị tỷ của Tô Nam Thừa. Cũng chính là thứ nữ con thứ hai của trưởng tử Tô Anh Cừ của Thành Khang Hậu.

Đích tôn không có đích nữ, chỉ có hai thứ nữ, trưởng nữ trước đó đã định sẵn làm thiếp cho Tam Hoàng tử. Thứ nữ là người lần này muốn đưa đi Bắc di.

Cửu Công chúa chỉ có thể nói với bên ngoài là bị bệnh cấp tính mà chết, tất cả mọi người đều biết là giả nhưng cũng chỉ có thể nói như vậy.

Hoàng đế thậm chí còn không có khả năng phái người đi tìm nàng trở về, đáng thương cho nữ hài tử đó, thi cốt cũng không biết là sẽ đặt ở nơi nào.

Mà cùng lúc đó, Tô Kiều Nguyệt phải đi hòa thân cho nên không thể không dâng lên vô số hoàng kim trân bảo lần nữa.

Long đế đã sắc phong nàng làm Vinh An Công chúa.

Lại đi quá gấp cho nên ngay cả một thân hỉ phục vừa người cũng không có.

Đều dùng đồ cũ năm kia của Tứ Công chúa.

Toàn bộ Tô gia chỉ có hai người kiên quyết không đồng ý, một người là chính Tô Kiều Nguyệt, một người là di nương Chu thị của nàng.

Nhưng một thiếp thất và một thứ nữ, các nàng sao có thể cản được vận mệnh đây?

Chẳng qua là phí sức khóc lóc, Chu thị sớm đã bị nhốt lại.

Bên trong Đông viện, tất cả dòng dõi đích tôn đều có mặt.

Tô Nam Thừa vẫn đứng ở cuối cùng như cũ.

“Lần này, Vinh An Công chúa đi Bắc di, không phải là việc nhỏ. Nhà chúng ta cũng phải có người đưa dâu.” Tô Anh Cừ nhìn xuống mấy nhi tử vài lần: “Mấy người các ngươi, ai muốn đi?”

Trưởng tử thứ tử của Tô Anh Cừ đều là con trai trưởng, cũng chính là đích trưởng tôn, đích thứ tôn của phủ này.

Phía dưới lão tam lão tứ là nhị phòng.

Lão ngũ là con thứ, cùng mẹ với đại cô nương, mà lão Thất chính là Tô Nam Thừa.

“Phụ thân, vậy để con đi thôi.” Tô Cẩm Thừa nói, dù sao hắn ta cũng là trưởng tử.

Tô Anh Cừ cũng không đồng ý, chỉ nói: “Tổ phụ của ngươi bảo Tứ thúc của ngươi cũng đi. Có Tứ thúc của ngươi dẫn dắt cũng bớt lo. Ngươi là cháu ruột, bây giờ trong nhà có nhiều việc. Đại muội của ngươi cũng sắp xuất giá...”

Ý tứ này chính là không muốn cho hắn ta đi.

 Tô Nam Thừa cúi đầu xuống che đi ý cười trên khóe môi, quả nhiên là trải nghiệm nguy hiểm.

Lão đại đã không cho đi, vậy thì lão nhị con vợ cả kia cũng không thể đi được.

Tô Trữ Thừa ngũ công tử còn chưa lên tiếng thì Tô Nam Thừa đã tiến lên một bước: “Nếu như phụ thân không ngại nhi tử vô năng, không bằng để như tử đi theo Tứ thúc ra ngoài đi. Xem như là mở mang tầm mắt.”

Lời nói này của hắn khiến tất cả mọi người trầm mặc.

Trước kia Tô Nam Thừa quả thực không đem lại chút cảm giác tồn tại nào.

Bỗng nhiên nói như vậy khiến cho người ta vô cùng khó chịu.

“Thất đệ quả là có dũng khí.” Nhị công tử cười một tiếng.

“Nhị ca chê cười rồi, đệ đệ vô năng, ăn không ngồi rồi ở trong nhà. Có cơ hội này đưa dâu cho Nhị tỷ, tốt xấu gì cũng mở mang một chút tầm nhìn với thế giới bên ngoài.”

Tô Nam Thừa trả lời lại, trong lòng cười nhạo, quả là cha ruột, lão tử mười bốn.

Chẳng qua là hắn sẽ không đi giải thích thứ vô dụng này.

“Nếu như ngươi đã muốn đi, lát nữa ta gọi Tứ thúc của ngươi nói một tiếng. Tứ thúc dẫn ngươi theo ta cũng yên tâm hơn.” Tô Anh Cừ vẻ mặt cao hứng.

“Vâng, đa tạ phụ thân.” Tô Nam Thừa chắp tay.

Việc này đã giải quyết quá hoàn hảo, kỳ thật Tô Anh Cừ cũng không nghĩ đến hắn lại tự nguyện đi.

Lúc đầu hắn nghĩ sẽ phái người chi khác đi, chỉ có điều phải nói một câu với đám con trai của mình.

Bây giờ kết quả này lại quá phù hợp.

Đi ra từ trong thư phòng, Tô Cẩm Thừa nói: “Thất đệ trở về chuẩn bị đi, thiếu cái gì thì cứ nói với đại ca.”

Tô Nam Thừa thuận thế nói: “Đại ca, thật sự là không phải đệ muốn xuất môn để làm bộ làm tịch. Chỉ là Ngô Đồng viện kia của ta, đại ca cũng biết. Thật sự là... Lần này đi Bắc di, chỉ sợ là dưới ba tháng không thể nào về được. Đệ quả thật có hơi thiếu thốn. Có thể nhờ đại ca nói với phòng thu chi một câu, lãnh cho đệ một ít tiền hay không? Cũng không cần nhiều, chỉ cần cho đệ ra ngoài không đến nỗi trong tay không có một cắc bạc là được.”

Tô Cẩm Thừa không nghĩ tới hắn lại ngay thẳng như vậy.

Nhưng nghĩ lại, hắn không có tiền quả là rất bình thường.

Những công tử con thứ ở trong phủ, sự chênh lệch còn cả do trợ cấp của di nương nữa.

Nhưng di nương của lão thất đã đi bảy tám năm rồi, chút tiền mỗi tháng này của hắn cũng bị cắt xén, tới tay còn có thể được mấy hạt đây?