Mưu Thiên Hạ

Chương 1. Tận thế vương triều.

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Rặng mây đỏ đầy trời.

Cửu Công chúa xuất giá, tất nhiên là lựa chọn canh giờ tốt nhất, nhưng chuyến đi này cả ngàn dặm, canh giờ có tốt thì lại có thể thế nào?

Trên cổng thành, Thái tử dẫn đầu văn võ bá quan, danh gia vọng tộc tiễn đưa Cửu Công chúa.

Một đoàn xe treo đầy màu đỏ từ từ đi xa, hòa làm một thể với rặng mây đỏ chiều tà.

Không biết là ai nói một câu: Thật là một việc đáng mừng.

Tô Nam Thừa đứng ở cuối cùng, nhếch miệng cười trào phúng một cái.

Năm năm nay Bắc di đã cưới ba Công chúa của Đại Nguyên. Hoàng đế ngay cả dùng nữ tử trong dòng tộc để thay thế cũng không dám.

Cửu Công chúa năm nay cùng lắm mới được mười bốn tuổi, bằng tuổi với mình. Đã đưa đi hòa thân ở nơi xa xôi rồi. Tro cốt Thất tỷ tỷ của nàng vẫn chưa lạnh đâu?

Quan lại cả triều đứng ở chỗ này, mặt mũi vui mừng phấn khởi.

Thiên hạ Đại Nguyên này, thật sự như ráng chiều đỏ tươi này, nhìn thì mỹ lệ nhưng thật ra là đang dần chuyển sang bóng đêm.

Lúc hồi phủ, Tô Nam Thừa đi ở cuối cùng, ngồi trên chiếc xe la nhỏ nhất.

Gã sai vặt của hắn nhìn thấy hắn tới thì vội vã nghênh đón: “Công tử có lạnh không? Xuân hàn này hơi se lạnh. Mau lên xe đi.”

 Tô Nhan Thừa vừa gật đầu đã được dìu lên xe la.

Mặc dù trong xe không đốt lửa nhưng ít ra vẫn rất kín đáo không kẽ hở.

Hắn vừa bệnh nặng một trận, thân thể còn chưa khỏe lại.

Sau khi hồi phủ cũng không cần đến nơi nào bái kiến, thân phận của hắn thấp, nói một câu đã bị phái trở về.

Trở lại Ngô Đồng viện cũng có nha hoàn nghênh đón thế nhưng vừa nhìn đã biết là chẳng thân thiện gì.

Viện này mặc dù có tên nghe rất êm tai thế nhưng đáng tiếc lại là nơi tàn tạ số một số hai trong phủ.

Mùa đông thì lộng gió, mùa hè thì mưa dột.

Bốn người đã đứng đầy sân, còn thêm một Tô Nam Thừa gọi là chủ tử nữa. Như vậy thì khoản đãi ngộ chắc không cần phải nói đến nữa.

Theo hầu một chủ tử xuất thân ti tiện, hạ nhân không có chỗ tốt nào, ai mà vui lòng được?

“Thượng phòng truyền lời, ngày mai Tam Hoàng tử đến phủ làm khách, bên trên dặn chúng ta không nên va chạm với Tam Hoàng tử, cần phải chuẩn bị cho tốt.” Nha hoàn Hạ Hà nói.

Liên Sinh thở dài: “Biết rồi. Ngươi nhanh dọn thức ăn lên đi, công tử đã đói bụng cả ngày nay rồi.”

Tô Nam Thừa thân phận thấp kém, chờ tiễn Công chúa xuất giá xong thì phải ở lại cửa thành trông coi một ngày.

Ai thèm quản ngươi có ăn uống gì hay không?

Tô Nam Thừa từ đầu đến cuối vẫn chỉ mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn mấy người ở trước mặt hắn này.

Mười bốn năm trước, hắn giống như chưa từng thật sự cẩn thận quan sát bọn họ, giờ nhìn kỹ lại, quả là rất thú vị.

Bữa tối vẫn y như trước đây, chẳng ra làm sao cả.

Phòng bếp của Tô gia đương nhiên không tệ, nhưng so với nơi này của Tô Nam Thừa thì rất khác biệt. So ra còn kém hơn cả hạ nhân được sủng ái của các chủ tử.

Hắn không nói gì.

Mấy người hầu hạ thân cận đều phát hiện từ sau khi Thất công tử bệnh một trận thì giống như đã thay đổi.

Không giống với dáng vẻ nhát gan luôn mang theo nộ khí trước đây. Hắn của hiện tại giống như không thể nhìn thấu được.

Liên Sinh là nam nhân cho nên không thể nào mòn mỏi chờ đợi ở chỗ này được, y nhanh chóng đi đến tiền viện rồi.

Về đêm bên trong viện này càng quạnh quẽ hơn, chỉ có Tô Nam Thừa và hai nha hoàn.

Hắn đuổi bọn nha hoàn đi rồi tự mình tắm rửa đi ngủ.

Sau nửa tháng trở lại thế giới này, Tô Nam Thừa cuối cùng cũng tìm được một vài điểm mấu chốt.

Hắn vẫn là hắn, chỉ là lúc bệnh nặng, linh hồn của hắn đã đến một thế giới khác sống được vài chục năm.

Cảm tạ mười mấy năm qua đã dạy cho hắn hiểu được rất nhiều đạo lý mà trước đây hắn không hiểu được.

Cũng hoàn toàn biết được về sau mình nên bước tiếp như thế nào.

Cho nên bây giờ hắn không cố chấp với những được mất ở trước mắt này. Chi phí ăn mặc, hiện tại kể cả là tốt thì cũng như thế nào?

Toàn bộ Đại Nguyên tình hình đều ngày một xấu đi, hắn muốn tìm đường ra, mà không phải là ấm no trước mắt.

Chỉ tiếc là, mười bốn năm trước đây hắn đều sống ngu ngốc qua ngày, muốn dựa vào đọc sách để thoát ra khỏi đây thì đừng nghĩ nữa.

Chắc chắn sẽ có đường.

Tô Nam Thừa nhắm mắt lại, nghĩ ngợi một chút thì bỗng ngủ mất, người vừa bệnh nặng mới khỏi có thể có được tinh thần như hắn đã là không tệ.

Hôm sau trời vừa mới sáng, Tô Nam Thừa ăn chút điểm tâm trước. Còn về trang phục, hắn là một đứa con thứ không được sủng ái thì có thể có đồ gì tốt? Mặc vào một bộ trường bào màu xanh không mới không cũ, Tô Nam Thừa có dáng vẻ giống với mẹ đẻ Lư thị đã mất, cực kỳ đẹp trai. Đáng tiếc bây giờ thân thể suy nhược, nhìn rất yếu đuối.

Mặc xong ở đấy đợi người đến, khoảng chừng qua nửa canh giờ đã có người tới truyền lời, nói đoàn người Tam Hoàng tử đã đến.

Tô Nam Thừa đứng dậy, đi về phía viện của Thành Khang Hậu.

Mẹ đẻ của Tam Hoàng tử hiện tại là Tô Quý phi của bệ hạ, cũng chính là cô ruột của Tô Nam Thừa.

Là đích trưởng nữ của Thành Khang Hậu.

Có thể nói Tô gia có ngày hôm nay, đều là nhờ vào sinh được đứa con gái tốt này.

Chương sau