Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mặt trời lên cao đến ba sào.

Đứa trẻ nhỏ lau dọn hết nhà trong nhà ngoài, đi đun một nồi nước nóng rồi chuyển thùng tắm sang chái nhà phía đông, bắt đầu tắm rửa.

Liễu Thúy Nhi đi mua sắm về liền treo bộ quần áo mới của đứa trẻ lên cao.

Thắp một điếu hương xông, đặt lư hương phía dưới bộ quần áo mới.

“Những việc này vốn nên để người là mẹ như ta làm. Thúy Nhi, làm phiền ngươi rồi.”

Nữ nhân nói lời xin lỗi.

“Linh Nhi tỷ, giao tình mười mấy năm của chúng ta, nói những lời này làm gì chứ.”

Liễu Thúy Nhi gấp gọn tất vải nhét vào bên trong đôi giày mới.

Mặt trời lên đến đỉnh.

“Mẹ, Thúy Nhi tỷ, ta đi đón sư phụ đây…”

Đứa trẻ nhỏ ăn mặc chỉnh tề chào hỏi mấy câu, không chần chừ xông ra khỏi cổng.

“Linh Nhi tỷ, ta đi giết gà, làm thịt cá…”

“Phiền ngươi!”

Trên con đường cũ, một vị thiếu niên áo trắng như tuyết, dáng người cao ráo đi tới.

Mái tóc đen dày trên đầu bay bay nhẹ nhàng.

Ngay đến cơn gió cũng đang ghen tỵ vẻ tuấn mỹ của hắn.

Đây là lần đầu tiên Chu Cửu Âm xuống núi sau 20 năm xuyên qua thế giới này.

Một ngọn cây cọng cỏ, một tảng đá ven đường đều rất mới lạ đối với hắn.

Xa xa nhìn thấy một chấm đen nho nhỏ đang chạy như bay đến phía bên này.

Khóe miệng Chu Cửu Âm nở nụ cười.

“Sư phụ sư phụ…”

Đứa trẻ nhỏ nhanh chóng chạy đến trước mặt Chu Cửu Âm, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ vui mừng: “Sư phụ, sao người không đợi đồ nhi đi đón người?”

Chu Cửu Âm xoa xoa cái đầu nhỏ của đứa trẻ: “Sư phụ cũng đâu phải kẻ ngốc không biết đường xuống núi.”

“Hơn nữa, sao hôm nay đồ nhi của ta lại đẹp trai như vậy?”

“Sắp đẹp trai hơn sư phụ rồi.”

Đứa trẻ nhỏ nhất thời ngại ngùng.

“Đi thôi, đừng để mẹ ngươi chờ sốt ruột.”

Sau thời gian một nén hương.

Chu Cửu Âm và đứa trẻ nhỏ đi vào tiểu trấn.

Những dãy nhà gạch ngói xanh lục nối tiếp nhau san sát hai bên đường đá xanh, kéo dài đến tận cùng tầm mắt.

Mùi thơm của thức ăn, tiếng rao hàng to rõ, còn có tiếng người trả giá kịch liệt.

Người đông như nêm.

Bốp một tiếng giòn vang.

Một người đàn bà cho nghịch tử một bạt tai rất mạnh.

Đứa trẻ khoảng chừng 6, 7 tuổi lập tức nằm lăn ra đất giãy dụa.

“Kẹo thổi đường, ta muốn!”

“Ta muốn, kẹo thổi đường!”

“Ta muốn, ta muốn, ta muốn!”

Một người đàn ông lưng hùm vai gấu lướt qua Chu Cửu Âm, cắn một miếng bánh bao lớn, bị nóng đến há hốc mồm, vội vàng thở ra một luồng hơi nóng.

Chu Cửu Âm ngửi ngang qua, khẽ nói: “Nhân bánh thịt heo hành tây.”

Cách đó vài bước chân, dưới gốc cây hòe trăm năm tuổi ở lối vào trấn nhỏ, một đám trẻ con và một nam tử toàn thân áo xanh đang ngồi đấy.

Bên cạnh nam tử còn có một con chó vàng lớn đang nằm sấp nghỉ ngơi.

Nam tử áo xanh ăn nói rành mạch lưu loát, một đám trẻ con nghe đến cực kỳ say sưa.

Dường như nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên nam tử áo xanh ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cửu Âm.

Nhan sắc nam tử thua Chu Cửu Âm đến ba phần.

Ba đồng tử đen nhánh như sớn, thâm thúy mà bình tĩnh.

“Trùng đồng?!”

Nhìn thấy hai đồng tử đen nhánh trong hốc mắt trái của nam tử áo xanh thoáng dung hợp lại với nhau, con mắt đỏ thẫm dựng thẳng của Chu Cửu Âm hơi nheo lại.

“Tề tiên sinh!”

Đột nhiên đứa trẻ nhỏ chào một tiếng, đưa cánh tay vẫy chào nam tử áo xanh.

Nam tử nhẹ nhàng gật đầu.

Tiếp tục nói mấy câu văn thơ hoa mỹ với đám trẻ con kia.

Chu Cửu Âm yên lặng không động tĩn, huyễn hóa ra một dải vải trắng quấn qua mắt rắn đỏ thẫm.

“Sư phụ, ta nắm tay người.”

“Không cần, vi sư nhìn được.”

Cảm nhận được lông tơ, lông mao dựng đứng như châm trên da thịt trần trụi, Chu Cửu Âm dò hỏi: “Đồ nhi, vị Tề tiên sinh kia tên gọi là gì?”

“Tiên sinh họ Tề, tên Khánh Tật.”

“Tề Khánh Tật?”

Chu Cửu Âm nhíu mày: “Cái tên này ngụ ý rất tốt.”

“Phải rồi, đồ nhi, trước kia không phải ngươi nói mấy đứa trẻ con trên trấn đã đập chết tươi đàn chó con mà con chó lớn màu vàng của Tề tiên sinh sinh ra sao.”

“Những đứa trẻ đó giờ thế nào rồi?”

Đứa trẻ nhỏ đáp: “Mùa hè năm đó mấy người bọn họ nhảy xuống sông nghịch nước, đều đã chết đuối.”

“Đồ nhi.”

“Sao vậy sư phụ?”

“Nghe lời vi sư, sau này tránh xa cái tên Tề Khánh Tật này ra một chút.”

“Ò…”

Ánh nắng xuyên qua từng ngọn cây in bóng xuống mặt đường.

Đứa trẻ nhỏ dẫn Chu Cửu Âm quẹo vào một đường ngõ nhỏ.

Xa xa, ở trước cổng của một ngôi nhà nằm sâu trong ngõ có một người mặc váy màu xanh lá cây đang đứng đấy, ước chừng là thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Đi đến gần, đứa trẻ nhỏ giới thiệu: “Sư phụ, đây là Thúy Nhi tỷ của ta, nhà ở sát vách.”

“Thúy Nhi tỷ, đây là sư phụ ta, Nam Chúc.”

Thiếu nữ hành lễ vạn phúc chào hỏi: “Tiểu nữ là Liễu Thúy Nhi, bái kiến Nam Chúc tiên sinh.”

Chu Cửu Âm chắp tay: “Thường nghe A Phi nói về Thúy Nhi cô nương, mấy năm nay cô nương luôn trông nom ái đồ, Nam Chúc gửi lời cảm ơn.”

“Hàng xóm với nhau giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình thôi, tiên sinh quá lời rồi.”

Mẫu thân của đứa trẻ nhỏ nằm liệt giường, điểm ấy Chu Cửu Âm hiểu rõ.

Nữ nhân có thể khiến thiếu nữ lấy thân phận “Nữ chủ nhân” ra nghênh đón mình, hẳn là có cảm tình ràng buộc trong đó, có thể sâu sắc thấy được.

“A Phi, nhà bếp có đồ ăn, ngươi tự mình đi lấy đến chái nhà phía đông ăn đi.”

“Được, Thúy Nhi tỷ.”

“Tiên sinh, mời đi đến phòng chính.”

Tiểu viện hoàng thổ bình thường được quét dọn sạch sẽ.

Góc đông nam mới trồng một cây lê nhưng trong sân lại không có lấy một chiếc lá rụng.

Mấy chỗ trên cửa sổ cũng đều được trang trí bằng giấy hoa gấp cắt cực đẹp.

Có thể thấy được sự khéo tay của nữ chủ nhân.

Dưới sự chỉ dẫn của Liễu Thúy Nhi, Chu Cửu Âm bước vào phòng chính.

Nhìn qua một chút liền nhìn thấy nữ nhân đang ngồi dựa trên giường gỗ.

Chu Cửu Âm chưa bao giờ nhìn thấy một người gầy gò như thế.

Hốc mắt sâu thẳm, tóc đen trên đầu thưa thớt tựa như cỏ khô trong gió lạnh.