Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Giọng nói này...

Lập tức khiến ba người tập trung tinh thần.

Mắt không rời vị trí bụi cỏ phía trước lối ra.

Rất rõ ràng...

Đó là cảnh sát chìm khác nhìn thấy người đáng ngờ, báo trước thông tin.

Vài giây sau...

Trong tầm mắt ba người...

Xuất hiện một người nam tử thân hình to lớn, mặc áo phông đen quá khổ, quần soọc màu mè, dép lê cũ kỹ, tóc cắt ngắn không đều.

Thậm chí không quan sát xung quanh, trực tiếp cúi xuống bụi cỏ nhặt gói thuốc.

Kế đó...

Điều bất ngờ xảy ra khiến mọi người không ngờ tới.

Người nam tử thân hình to khỏe lại mở gói thuốc ra xem, sau đó nhét vào ngực áo.

Từ túi quần phồng lấy ra một bao thuốc lá.

Trực tiếp rút một điếu cho vào miệng, châm lửa hút mạnh.

Sau đó rút điện thoại ra, có vẻ gọi điện cho ai đó.

Tuy nhiên...

Bàn tay trái hắn cầm điện thoại, ngón út đã bị chém đứt, vết thương chưa lành hẳn, trông khá dữ tợn.

Mu bàn tay còn có vết sẹo to vừa mới liền da!

Giờ người nam tử không những không rời đi ngay...

Trái lại...

Hoàn toàn không sợ hãi, do dự mà đứng ngay tại chỗ hút thuốc, gọi điện.

Đồng thời...

Tai nghe thu nhỏ lại vang lên giọng nói thì thào.

“Thắng ca, xử lý thế nào?”

“Ta thấy có thể trực tiếp bắt giữ, hai con cá hiện đã có mặt.”

Có bắt giữ ngay hay không, Từ Trường Thắng không dám trả lời ngay.

Bởi vì...

Tình trạng quỷ dị của người nam tử này...

Khiến hắn nhíu mày, có vẻ hơi khó hiểu.

Tô Minh cũng quan sát kỹ người ở xa.

Não liên tục suy nghĩ, kinh nghiệm phong phú từ mười vạn lần mô phỏng tội ác, khiến hắn có thể dễ dàng nắm bắt và phân tích mọi chi tiết.

Không đúng!

Tình huống này không đúng!

Bình thường...

Người nghiện ma túy sẽ rất sợ bị bắt khi giao dịch, dẫn đến cả người lẫn hàng bị tịch thu, khó thoát tội.

Hoàn toàn không giống tình huống của người nam tử to khỏe này...

Lấy được ma túy mà vẫn đứng ngay tại chỗ hút thuốc, gọi điện!

Tình huống này chỉ có ba khả năng.

Đó là...

Hoặc người nam tử là tân binh ngốc nghếch, chưa trải nghiệm qua cái gọi là quyết tâm cấm ma túy của nhà nước!

Tuy nhiên...

Người trực tiếp mua hai mươi lăm khắc ma túy một lần, tuyệt đối không thể là tân binh ngốc nghếch!

Khả năng thứ hai...

Người nam tử này đang nghiện ma túy, không thể chờ về nhà mới sử dụng, trực tiếp chọn cách hút heroin ngay tại chỗ để giải cơn nghiện.

Nhưng người nam tử này chỉ kiểm tra chất lượng.

Rồi nhét gói thuốc vào túi, lấy thuốc lá của mình ra hút, có nghĩa là khả năng này cũng không đúng.

Vậy khả năng thứ ba là...

Người nam tử này hoàn toàn là kẻ liều mạng cực kỳ nguy hiểm, cảnh sát không mang được cho hắn mấy áp lực, chắn chắn trên người mang theo tội ác lớn hơn là mua bán ma túy!

Bởi vì bị bắt chắn chắn là hạ tràng được ăn củ lạc.

Khiến người nam tử hoàn toàn mất cảm giác sợ hãi, nghĩ bụng cứ sống thêm ngày nào hay ngày đó, tất nhiên sẽ không sợ cảnh sát.

Quan trọng nhất...

Người nam tử này tuyệt đối có đồng bọn, chính đồng bọn sai hắn đi mua heroin, nếu không giờ đâu cần gọi điện tường trình!

Từ vết thương trên ngón út và mu bàn tay có thể nhận ra...

Khoảng mười ngày trước, người nam tử này đã giao chiến với ai đó bằng hung khí, khiến ngón út bị chém đứt, mu bàn tay cũng bị thương!

Đồng thời...

Do không dám đi viện, nên mới để lại vết thương dữ tợn như vậy.

Tóc cắt tỉa thô sơ cũng không giống ở tiệm cắt tóc chuyên nghiệp.

Đồ mặc trên người quá rộng, quần soọc, dép lê cũ kỹ cho thấy thời gian qua người nam tử này sống rất cực khổ.

Hay nói cách khác...

Thậm chí còn không có thời gian, cơ hội để tự chăm sóc bản thân!

Có khả năng cao là...

Tội phạm truy nã ở địa phương nào đó trốn chạy đến Ma Đô!

Cũng có thể nhận ra từ điếu thuốc lá người nam tử đó hút...

Không phải kiểu phổ biến, dễ mua ở Ma Đô, ngược lại rất thông dụng ở ba tỉnh phía đông là thuốc lá Bạch Sơn Trường Bạch!

Động tác hút thuốc rất thành thục, có thể nhận ra là thường xuyên hút.

Phàm là người thường xuyên hút thuốc...

Thường sẽ có một thương hiệu thuốc lá yêu thích, trong tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Dựa trên kinh nghiệm mười vạn lần mô phỏng tội phạm.

Tô Minh có thể thấu hiểu, cảm nhận được tâm tư của tội phạm trốn chạy.

Đã bị bắt là chắc chắn ăn củ lạc thì cứ tận hưởng những gì mình thích khi còn được sống.

Thuốc lá là thứ nhỏ nhặt.

Nhưng...

Đối với kẻ liều mạng lại là niềm an ủi tinh thần quan trọng nhất!

Trong quá trình mô phỏng tội phạm...

Tô Minh không biết đã bao nhiêu lần, do áp lực quá lớn mà lộ ra những thói quen nhỏ này, cuối cùng bị bắt, không mô phỏng thành công!

Vì vậy có thể nhận định...

Người nam tử to khỏe trước mắt, rất có thể là tội phạm đại án trốn chạy từ ba tỉnh phía đông đến Ma Đô, tội ác mới phạm phải trong vòng một tháng này!

Lúc này...

Ngay khi Tô Minh mới suy nghĩ thông,

Mặc dù trực giác Từ Trường Thắng cảm thấy không đúng, nhưng vẫn không thấy vấn đề gì, cuối cùng từ bỏ ý định tìm hiểu sâu thêm.

Nhấn tai nghe thu nhỏ, cau mày nói.

“không chờ nữa, bắt đầu bắt....”

Chưa dứt lời...

Tô Minh liền cắt ngang, vội vã ngăn lại.

“Khoan đã!”

“Ta nghi người nam tử này là tội phạm chạy trốn từ ba tỉnh phía đông đến Ma Đô, ít nhất còn một đồng bọn, trước mắt không nên hành động!”

Câu nói này...

Khiến Từ Trường Thắng giật mình, rồi cũng lập tức phản ứng.

“A Kỳ, Lão Lâm các ngươi khoan đã! Trước mắt không được ra tay bắt!

“Không được để người nam tử rời khỏi tầm mắt, Ta cần xác minh rõ thân phận, các ngươi chờ lệnh của ta!”

Nói xong...

Liền nhìn Tô Minh đầy nghi hoặc và khó hiểu.

Có vẻ muốn nghe...

Rốt cuộc từ đâu, Tô Minh nhận định người nam tử này là tội phạm trốn truy nã, còn là tội phạm trọng án chạy từ ba tỉnh phía đông tới!

Nhưng...

Tô Minh giờ không có ý định giải thích.

Quay đầu nhìn Vương Hổ phía sau, ra lệnh.

“Hổ tử.”

“Giờ ngươi tra tên tuổi tội phạm trốn truy nã ở ba tỉnh phía đông trong một tháng qua, xem có ai trông giống người nam tử này không?”

“Chỉ cần nhìn khuôn mặt là được, kiểu tóc có thể đã thay đổi!”

Mặc dù Vương Hổ cũng thắc mắc.

Nhưng bao năm qua luôn tuân theo mệnh lệnh của Tô Minh.

Liền lập tức rút điện thoại.

Đăng nhập hệ thống truy nã nội bộ cảnh sát, lọc ra tội phạm của ba tỉnh phía đông trong tháng qua.

Chưa đầy ba mươi giây...

Vương Hổ nhìn điện thoại, rồi so sánh người nam tử phía trước, lập tức hét toáng lên.

“Chết tiệt! Tội phạm cấp A!”

“Còn giết ba người!!!”