Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chu Phong lắc đầu, sờ trong túi quần còn 20 tệ chưa tiêu hết, may mà anh trùng sinh sớm, không để tên khốn kiếp trước là mình tiêu sạch tiền.

“Chú Đức Trí, có sữa bột không?” Chu Phong hỏi.

Trong nhà có hai đứa bé đang chờ được bú, sữa của một mình Tô Tiểu Tình là không đủ, cần phải dặm thêm sữa bột.

“Sữa bột?” Chu Đức Trí sững sờ, cái này là cái gì?

Ông lắc đầu: “Chưa nghe qua.”

Chu Đức Trí đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Có phải mua cho con nhà cậu ăn không?”

Hai từ sữa bột ông chưa từng nghe qua, nhưng ông biết vợ của Chu Phong sinh đôi một cặp trai gái, chuyện này nổi tiếng khắp một vùng.

Sinh đôi lúc đó, do kỹ thuật đỡ sinh không có phát triển như thế hệ sau, không có sinh mổ, cần phải sinh thường.

Lúc đó Tô Tiểu Tình sinh ba ngày ba đêm, suýt chút nữa thì không sinh được, bị khó sinh mà chết.

Cuối cùng vận mệnh may mắn, đứa trẻ đầu tiên được sinh ra, thì đứa thứ hai cũng dễ sinh hơn.

“Đúng vậy, cho hai đứa con của cháu ăn.” Chu Phong nhanh chóng gật đầu.

Chu Đức Trí mỉm cười, từ trong tủ lấy ra một chiếc túi được gói ghém cẩn thận, đặt lên quầy rồi nói: "Đây là bột gạo Hoài Sơn, chuyên dùng cho trẻ nhỏ, bổ dưỡng hơn nhiều so với ăn cơm trực tiếp."

Ở thời đại này, sữa bột tuy có nhưng ở nông thôn thì không có, chỉ ở trên thành phố mới có. Người dân ở nông thôn cho con ăn sữa, ai ít sữa thì nấu cháo loãng, nhưng trẻ con ăn cháo loãng thì không dễ tiêu hóa.

Nhà nào điều kiện tốt một chút thì có thể mua bột gạo Hoài Sơn.

Nó là dạng bột, tương tự với sữa bột vậy, ưu điểm hơn so với cháo loãng giúp cho trẻ nhỏ dễ tiêu hóa hấp thu hơn.🄼.𝙫🄾𝔻𝙏𝙬.🄻𝔸

Chu Phong cầm lấy túi, gật đầu hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

"Hai mươi ba tệ." Chu Đức Trí nói.

Vừa nghe được giá tiền, Chu Phong liền thở dài, đắt quá!

Nó tương đương với nửa tháng lương của một nhân viên văn phòng bình thường.

Nông dân càng không mua nổi, chẳng trách ngay cả sữa bột Chu Đức Trí cũng không nghe qua, ngay cả bột gạo Hoài Sơn cũng có giá 23 nhân dân tệ một gói, vậy thì sữa bột càng đắt hơn.

Người nông thôn ăn không nổi a.

Xem ra dù ở những năm 80 hay thế kỷ 20, sữa bột đều rất đắt đỏ, phải chăm chỉ kiếm tiền mua sữa bột rồi.

Chu Phong móc tất cả tiền từ trong túi ra đặt lên quầy, bao gồm một tờ tiền lớn và một ít tiền lẻ, đếm một lát tổng cộng chỉ có 20 tệ, anh bỏ hết tiền lên trên quầy, nói với Chu Đức Trí: “Chú Đức Trí, cháu đưa trước 20 tệ, còn thiếu 3 tệ ngày mai đến trả, được không?”

“Được rồi.” Chu Đức Trí lấy một quyển sổ từ trong tủ ra, đăng ký vào trong đó.

Trước giờ Chu Phong mua đồ ở chỗ ông ta chưa bao giờ ghi nợ, bây giờ ghi nợ một lần cũng không có việc gì cả.

Bọn họ đều là người trong thôn, ông không cần lo lắng Chu Phong không trả lại tiền.

“Cám ơn chú Đức Trí.” Chu Phong cười nói cám ơn.

“Khách sáo rồi.” Chu Đức Trí đỏ mặt, người ở thời đại này rất ít nói câu “cám ơn”, nói cám ơn đa số là từ lịch sử mà người thành phố hay sử dụng.

Tiếng “cám ơn” này của Chu Phong, khiến Chu Đức Trí cảm thấy mình là người được tôn trọng.

Chu Phong cầm lấy bột gạo, xách theo thùng nhôm nhanh chóng bước đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Chu Phong, trên gương mặt của Chu Đức Trí mỉm cười, miệng không nhịn được lầm bầm: “Thằng nhóc Chu Phong này, trở nên có lễ phép hơn rồi.”

Đột nhiên lúc này, một giọng nữ sắc bén vang lên: “Ai vậy, nợ 3 tệ, Chu Đức Trí, ông điên rồi sao!”

Ngay sau đó, rèm cửa mở ra, một người phụ nữ bước ra, bà là Chu Đông Nguyệt vợ của Chu Đức Trí.

Chu Đông Nguyệt giật lấy cuốn sổ trong tay Chu Đức Trí.

Khi nhìn thấy tên Chu Phong được ghi trên đó, bà lập tức kéo khóe miệng xuống mắng Chu Đức Trí: “Chu Đức Trí, ông có còn muốn sống tiếp không? Ngày nào cũng cho người ta nợ tiền, lần này còn nợ 3 tệ!”

Là một người phụ nữ, bà không hề thích Chu Phong một chút nào.

Cái tên Chu Phong này, cưới vợ xong không chăm sóc vợ đang mang thai, sau khi vợ sinh cũng không chăm sóc con cái, cả ngày chỉ biết ở bên ngoài đánh bài vui vẻ, trong mắt của bà đó chính là một tên khốn của xã hội.

Chu Đức Trí lập tức cười nói: “Vợ à, trước giờ Chu Phong đều không ghi nợ, lần này ghi nợ không sao đâu, cậu ta nói ngày mai sẽ đến trả.”

“Hơn nữa, cậu ta là mua bột gạo cho hai đứa con ở nhà.”

“Tiền này, chúng ta chắc chắn lấy lại được.”

Chu Đông Nguyệt ngạc nhiên nhìn Chu Đức Trí nói: “Cái gì?”

Chu Đức Trí nói lại lần nữa, vẻ mặt của Chu Đông Nguyệt đầy kinh ngạc.

Chu Đức Trí mỉm cười nói với Chu Đông Nguyệt vừa rồi trước khi Chu Phong rời đi còn nói “cám ơn” với ông, Chu Đông Nguyệt liền nhét cuốn sổ vào tủ, không nói thêm gì nữa.

Trong lòng lầm bầm: “Cái tên Chu Phong này đổi tính rồi sao? Không tiếc mua đồ ăn cho con?”

------

Dịch: MBMH Translate