Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đám đông ban đầu định chửi bới trong sự tức giận. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy ký hiệu được in trên người máy thì vẻ mặt đều đại biến, lộ ra vẻ sợ hãi, không dám tiến lên nữa.

Lâm Dạ đang định xông tới nhìn thấy một màn này cũng lập tức nhíu mày. Đúng là ở đâu có con người thì ở đó có đánh nhau.

Ngay cả bên trong bãi phế liệu ở tầng thấp nhất này cũng vẫn xuất hiện những băng nhóm thế lực như vậy, dựa vào vũ lực để chiếm đoạt những nguồn tài nguyên tốt nhất.

Ban đầu, hắn cũng muốn đi xem thử liệu mình có thể lấy được thứ gì không, nhưng có vẻ như bây giờ không có hi vọng rồi.

Hắn không nghĩ rằng mình có thể đánh lại cả tá người máy chiến đấu cùng một lúc như vậy.

- Haizz, lại là băng nhóm của Vương Báo Tử kia.

Những tiếng thở dài đến từ những công dân khác ở bên cạnh.

- Không có cách nào, ai bảo bọn họ nhiều người? Hơn nữa mẫu người máy lại còn cao cấp hơn chúng ta chứ, ước gì có người nào có thể đứng ra trừng trị bọn hắn thì tốt biết mấy.

- Nhỏ giọng một chút, nếu Vương Báo Tử nghe thấy thì ngươi sẽ bị đánh thảm đấy.

- Đúng vậy, hiện tại thượng khu không thèm để ý đến chúng ta, tốt nhất vẫn đừng nên chọc vào tên đó.

Trước sự sống còn, họ phải cúi đầu.

Mặc dù họ biết rằng tất cả họ hợp lại có thể dễ dàng đẩy lùi Vương Báo Tử và những người khác, nhưng lại không ai dám ra tay.

Đây có lẽ là nỗi bi ai của công dân tầng dưới chót như bọn hắn.

Nhìn đám người đang tụ tập dần dần tán đi, Lâm Dạ chỉ có thể từ bỏ ý định đi qua đó nhặt đồ.

Tuy rằng chắc chắn hắn sẽ có thể âm thầm giải quyết đám người này, nhưng tốt hơn hết là vẫn đừng tùy tiện gây sự, lỡ như lại kéo ra một đám nữa thì sợ rằng sẽ mang đến hậu quả khó lường.

Nghĩ đến đây, hắn vội vã quay trở lại nơi ở của mình và đến chỗ Kỵ sĩ Hắc Phong bị hỏng.

Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, hắn mới bắt đầu thao tác trên giao diện cá nhân.

[ Xin hỏi có phải ngài muốn sử dụng cơ hội sửa chữa miễn phí cho cơ giáp không? ]

- Sử dụng.

[Vui lòng chọn người máy cần sửa chữa.]

- Kỵ sĩ Hắc Phong!

Nói nhảm, trên danh nghĩa hắn chỉ có mỗi một người máy này, không sửa cái này thì sửa cái nào?

Tuy nhiên, điều mà Lâm Dạ không ngờ tới là ngay khi hắn vừa nói dứt câu, Kỵ sĩ Hắc Phong trước mặt hắn đã bắt đầu nhanh chóng tan rã, biến mất trong không khí.

- Đây là… công nghệ Nano à?

Lâm Dạ kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, hắn cũng có một nhận thức hoàn toàn mới đối với trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng bị sốc nặng.

Ngay cả trình độ công nghệ như vậy cũng không thể giữ vững được mặt đất, vậy thì những con quái vật biến dị đó phải đáng sợ đến mức nào?

Chỉ trong nháy mắt, kỵ sĩ Hắc Phong trước mặt hắn đã biến mất, chỉ để lại một phòng làm việc trống rỗng và hai vết chân thật sâu.

Cũng may hắn đã cố ý chọn lúc vắng người để tiến hành sửa chữa, nếu không thì lỡ như bị người khác thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ lại dẫn đến rất nhiều phiền toái.

Dù sao thì ở những nơi như bãi phế liệu này, có lẽ không có bao nhiêu người có khả năng sử dụng chức năng sửa chữa này.

- Tốt hơn là nên lấy thêm thông tin trước.

Lâm Dạ liếc nhìn thời gian sửa chữa, [2:59:58], tức là hắn còn phải đợi 3 giờ để việc sửa chữa hoàn tất.

Phải nhân cơ hội này sử dụng mạng để hiểu rõ hơn về các thông tin khác về Liên Ban Hệ Vành Đai Hành Tinh mới được. Dù sao thì bây giờ hắn cũng đã được coi là giàu có, hắn đã có đủ khả năng để sử dụng các chức năng của mạng Liên Bang.

- Báo cáo, đã tìm kiếm toàn bộ nhưng không tìm thấy ba người Chu Hiền kia.

Ở bên kia, trong đội đang tìm kiếm các bộ phận trên núi rác, một thanh niên thì thầm với người đàn ông có vẻ mặt tàn nhẫn đang nằm ngửa trong buồng lái.

Người đàn ông này không ai khác chính là ác bá nổi tiếng ở bãi phế liệu này, Vương Báo Tử.

Vốn dĩ Vương Báo Tử còn đang hưởng thụ ánh sáng ban ngày từ trên trời chiếu xuống, vừa nghe thiếu niên báo cáo đã lập tức híp mắt lại.

- Không tìm thấy à? Ngươi đã đến chỗ ở của bọn hắn tìm chưa?

- Đúng vậy, nghe nói buổi tối hôm qua bọn họ đã đi ra ngoài, sau đó vẫn chưa thấy trở lại, ngay cả người máy cũng không lái đi, ta đoán có lẽ bọn hắn đã...

Thanh niên này nói giữa chừng thì dừng lại, có chút sợ hãi nhìn Vương Báo Tử, không dám nói tiếp.

Vẻ mặt Vương Báo Tử bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn.

Nhưng mà ánh mắt sắc bén thâm trầm của hắn lại như làm cho không khí xung quanh đông cứng lại, làm cho thanh niên bên bân cạnh không khỏi âm thầm đổ mồ hôi, đến thở cũng không dám thở mạnh.