Lớp Học Tuyệt Vọng (Bản Dịch)

Chương 515. Ngạc Nhiên

Chương trước

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tuy rằng trò chơi Quốc chiến đã kết thúc, tôi cũng không còn là người chỉ đạo của bọn họ, nhưng rõ ràng với tất cả mọi người trong cái lớp học này, tôi vẫn là Vua.

“Tất cả mọi người tập trung tại sân thể dục, nếu tớ đoán không sai thì một lúc nữa trò chơi sẽ chính thức bắt đầu.” Tôi lạnh lùng chậm rãi nói, sau đó tôi đến bên Đoan Mộc Hiên.

“Cậu so với trước kia ngày càng mạnh,” Đoan Mộc Hiên đánh giá.

“Cậu cũng vậy.” Tôi nhìn cậu ấy, sau đó thờ ơ hỏi: “Cậu cho rằng tình huống hiện tại là loại tình huống gì?”

“Rất đơn giản, nếu nói lời nguyền là một trò chơi trực tuyến thì ban đầu ít người tham gia, con bây giờ đã là công khai rồi thì tất cả mọi người đều phải tham gia.” Đoan Mộc Hiên chậm rãi nói.

“Theo như tớ nghỉ thì sẽ nhanh chóng có thêm những chuyện đáng sợ xảy ra.” Tôi cau mày, nghiến răng nói.

“Đi thôi, tới sân thể dục, trò chơi thực sự vừa mới bắt đầu.” Đoan Mộc Hiên có chút hưng phấn nói. Tôi nhìn cậu ấy, xem ra trong khoảng thời gian này, không chỉ có tôi trở nên mạnh mẽ mà cả Đoan Mộc Hiên cũng đã khiến cho mọi người không thể nhìn thấu.

Cậu ấy bây giờ đã lạnh lùng trở lại, hơn thế tôi còn cảm nhận được áp lực vô cùng nặng đang đè lên cậu ấy.

Chúng tôi dẫn đầu lớp chuyên hóa đi ra, sau đó mọi người trong lớp đi theo.

Đi đến hành lang, thấy xung quanh là một đám học sinh đang hoang mang, tôi có chút nghi ngờ: “Sao lại thế này? Làm sao lại có thể có nhiều người như vậy? Lớp bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đám đông hoang mang, thỉnh thoảng lại có người hô giết người. Một đám người hoảng loạn chạy khỏi tòa nhà, chúng tôi chạy theo họ về phía sân thể dục.

Sân thể dục rộng lớn ngập tràn người, ai ai cũng hoảng sợ, bọn họ bàn bạc với nhau. Theo lời bọn họ, tôi nhận thấy rằng: Tất cả chủ nhiệm đã tự tử!

Tất cả giáo viên sau khi nghe được đoạn radio thì đều tự tử.

“Nếu như quả thực là vậy thì thật đáng sợ.” Tôi âm thầm kết luận. Lúc này mọi người xung quanh như càng thêm khủng hoảng, bởi qua nói chuyện với nhau, mọi người đều biết được tin thầy cô tự sát. Ước tính bốn trong số mười giáo viên đều đã chết thảm trong vụ này.

Đám người hỗn loạn bắt đầu điện cuồng chạy, mọi người cứ nhằm hướng cổng trường mà chạy tới. Hy vọng rằng có thể rời khỏi cái trường học đáng sợ này, nhưng bọn họ nhanh chóng thất vọng.

“Trương Vỹ, không tốt rồi.” Vương Vũ hoảng sợ vọt tới, ánh mắt kinh sợ.

“Sao?” Tôi vội hỏi.

“Cậu đi theo tớ xem là biết.” Vương Vũ hét. Tôi vội vàng đi theo cậu ấy tới trước cổng trường. Một đám người đang kêu thảm, gào thét tuyệt vọng.

“Đây là?” Tôi nhìn cảnh tượng kì quái trước mắt, những người này đang chìm trong bầu không khí vô vọng. Tôi chậm rãi tiến tới cổng trường, nhưng lại bị va mạnh vào bức tường, tôi ngờ vực vươn tay ra, không gian trước mặt tôi dường như bị ngăn cách, tôi đưa tay ra sờ, quả nhiên trước mặt tôi là bức tường không khí.

Tôi gõ liên tiếp vào tường nhưng chỉ nhận lại sự đau điếng ở tay, còn bức tường vẫn cứng như sắt, dù tôi có dùng cách gì đi nữa cũng không thể vượt qua chướng ngại vật vô hình trước mắt.

“Kiếm ngũ lôi!” Tôi tức giận gầm lên, một thanh kiếm xuất hiện, lúc này tôi chẳng còn quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc đang nhìn xung quanh nữa, kiếm ngũ lôi đâm mạnh vào tường nhưng không hề hấn gì.

“Đây là chuyện gì vậy? Tại sao lại có thể thế?” Tôi thẫn thờ, bức tường tồn tại trước mặt tôi dường như cách ly hoàn toàn trường học với thế giới bên ngoài. Toàn bộ ngôi trường đã bị cách biệt với thế giới.

“Đơn giản, đó là hàng rào.” Đoan Mộc Hiên bình tĩnh đi tới, vẻ mặt bình thản không có chút gì là biến sắc.

“Đúng, nơi này là trang trại và chúng ta đều là gia súc. Để ngăn chặn gia súc chạy đi thì cần có hàng rào, chuyện quá bình thường rồi.” Tôi tự giễu.

“Xem ra ông chủ trang trại đã hết kiên nhẫn, chuẩn bị giết rồi. Hàng rào này chính là để ngăn chúng ta chạy đi.” Đoan Mộc Hiên bình thản, khuôn mặt như kiểu chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy.

“Toàn trường có nhiều người như vậy chả lẽ một lần muốn giết hết sao?” Tôi hoảng sợ.

Cho đến lúc này vẫn còn có người chạy đến cổng trường, hy vọng có thể trốn thoát nhưng đã bị bức tường vô hình ngăn cản.

“Đây là cái gì vậy?” Một học sinh gõ vào vách tường, dùng tay đấm vào nó, nhưng cũng chẳng có chút ý nghĩa gì. Sau đó bọn họ vội vàng lấy di động ra định kêu cứu.

Nhưng bọn họ nhanh chóng nhận ra rằng vì một lực lượng nào đó mà tất cả điện thoại di động đều bị mất tín hiệu. Kể cả âm thanh cũng không thể truyền qua được bức tường.

Nếu là trước đây, cổng trường học tụ tập nhiều người như vậy chắc chắn mọi người sẽ vây lại xem. Nhưng bây giờ chẳng có ai chú ý đến mặc dù bọn họ đang kêu la thảm thiết.

“Trường học dường như bị thế lực nào đó không chế, cách ly so với thế giới xung quanh rồi.” Tôi vươn tay, vuốt ve bức tường. Nếu quả thực là như vậy thì toàn bộ ngôi trường đã biến thành một khu cách ly rộng lớn.

Phải biết rằng trường chúng tôi rất rộng, ít nhất cũng phải có mấy nghìn người, còn có nhiều tòa kí túc xá, thêm cả hai cái sân thể dục, tất cả đều bị ngăn cách thì đúng là một khu ngăn cách cực lớn.

“Về sân thể dục đi, nỗi sợ chỉ vừa mới bắt đầu thôi.” Đoan Mộc Hiên thờ ơ. Sau đó chúng tôi lại về sân thể dục.

Tôi chỉ biết rằng toàn bộ ngôi trường đang hỗn loạn. Khi mọi người thấy rằng ngôi trường đã bị cách ly, một số người trong số họ mất kiểm soát đang la hét trong điên loạn, trong khi những người khác thì khóc thầm trên mặt đất. Các giáo viên duy nhất còn lại đang cố gắng an ủi học sinh, nhưng sau đó họ trở nên mất kiểm soát và bật khóc, cảm giác tuyệt vọng đang lan rộng.

Toàn bộ trường học chìm trong ảm đạm, cả ngôi trường, ngoại trừ học sinh ra thì còn có thầy cô, nhân viên phục vụ căn tin thêm cả bảo vệ. Cộng lại cũng hơn tám nghìn người, một con số quá lớn.

“8000 người, nếu muốn một hơi giết sạch thì quả là rắc rối. Chỉ e là họ để chúng ta tự giết nhau.” Tôi suy đoán.

“Nó sẽ xuất hiện ngay thôi.” Đoan Mộc Hiên chậm rãi nói, sau đó một bóng người xuất hiện ở bậc thang, người này mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, dàng người mập mạp.

Cùng với nó là một người nữa, người này dàng dấp gần giống Trần Phong.

Mọi người trên sân thể dục ngạc nhiên nhìn, một đám người yên tĩnh lại.

“Các học sinh ngoan, thầy là Hiệu Trưởng của các em. Chào mừng các em đã đến với… địa ngục!” Hiệu Trưởng hiền lành nói, chỉ là nói được nửa câu thì vẻ mặt khó chịu vô cùng.

Chương trước