Lãnh Chúa Cầu Sinh: Từ Tiểu Viện Tàn Tạ Bắt Đầu Đánh Chiếm (Dịch)

Chương 881. Vách Tường Thánh Quang, cuộc đi săn của nửa trận đầu.

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cho nên chợ có thể coi như nhà kho lâm thời, nhưng lại không thể để lâu dài được.

Hắn lặng lẽ đóng rương chứa đồ của lãnh địa lại, mới chỉ một lát thôi mà trên người hắn đã phủ một tầng bông tuyết rồi.

Khi hắn bước đi thì những bông tuyết kia cũng rơi xuống ào ào.

Tuyết lớn của lần này còn kéo dài hơn giai đoạn thứ nhất.

Đợi đến ba giờ sáng sau khi tuyết ngừng thì ít nhất tuyết đọng cũng dày chừng bảy mươi, tám mươi centimet.

Cộng thêm tầng băng dày bốn mươi centimet trên mặt đất nữa, thì độ cao của cả mặt đất cũng được nâng lên hơn một mét theo cách gián tiếp.

Nhưng chỉ cần không ở trong tình huống trời chuyển ấm hoặc là mưa tuyết, thì những tuyết đọng kia sẽ không sụp xuống rồi co lại thành tuyết ẩm. Nên sử dụng người máy chịu nặng được lắp thêm xẻng xúc tuyết thì vẫn có thể mở ra được một con đường một cách nhẹ nhàng.

Tông Thận đứng sừng sững ở trong gió tuyết, nhếch miệng, sau đó bước nhanh đi vào trong tòa nhà nhỏ của lãnh chúa.

Lúc này lầu nhỏ yên tĩnh hẳn, ánh đèn trong đại sảnh đều bị tắt đi rồi.

Tất cả mọi người đều trở lại gian phòng của mình, nghỉ ngơi đêm nay.

Tông Thận đóng chặt cửa lớn của tòa nhà nhỏ lãnh chúa, rồi cũng cất bước đi lên bậc thang, về trong phòng ngủ ở lầu hai.

Trên giường, Luna tràn ngập sự quyến rũ đã chờ từ lâu.

Rạng sáng 4 giờ ngày hôm sau, sắc trời còn chưa sáng như gió lớn ngoài cửa sổ đã gào thét rồi.

Tông Thận và Luna đã mặc quần áo xong xuôi rồi đi xuống lầu làm điểm tâm.

Lúc đầu Tông Thận cũng không có hứng thù gì với chuyện như nấu cơm, nhưng hắn đâu chịu nổi trước lớn khẩn cầu của Luna chứ.

Cho nên bọn họ nấu cháo ngũ cốc, còn cho bánh mì cứng vào trong nồi hấp hấp cho mềm, rồi chuẩn bị lạp xưởng và quả táo sau khi cắt miếng.

Chờ bọn họ làm sắp xong tới nơi rồi thì mọi người cũng đều lục tục rời giường.

Dựa theo sắp xếp của ngày hôm qua, nhiệm vụ hơn nửa ngày của bọn họ vẫn là săn giết Quái Vật Tuyết Lẫm Đông.

Đám người ăn bữa sáng cùng với nhau, trong đó không bao gồm Doris.

Là một trong hai anh hùng trú đóng ở khu sinh sống, tối hôm qua nàng đã trở về khu sinh sống rồi.

Đợi đến khi đám người Tông Thận rời khỏi lầu nhỏ thì đã sắp tới 5 giờ sáng.

Tuyết đọng cộng thêm tầng băng ở phía ngoài đã chất đống lên cao tới bậc thang thứ sáu.

Bước một bước xuống, tuyết đọng ngập đùi luôn.

Cũng may tuyết lớn đã ngừng hẳn, bây giờ bên ngoài gió đang thổi vù vù.

Gió cấp chín đã đạt tới mức gió mạnh dựa theo tiêu chuẩn khí tượng trên Địa Cầu.

Tốc độ gió có thể lên tới khoảng từ 20,8 mét đến 24, 4 mét mỗi giây, sức gió thế này đã đủ làm tốc ngói nhà rồi.

Tông Thận đội mũ giáp, cố kéo người đi trong tuyết và thế là mở ra một con đường trong tuyết thông tới bên ngoài tiểu viện.

Hắn lấy luôn ra ba người máy chịu nặng, lấy thân máy khổng lồ nặng nề của bọn chúng để ngăn cản gió rét.

Lúc đầu hắn mang theo bốn người máy chịu nặng bên người, nhưng khoang chứa hàng của một người máy chịu nặng trong số đó đã bị hỏng, hôm qua được đưa đến tiệm thợ rèn đợi sửa chữa.

Cho nên hiện giờ hắn cũng chỉ có ba người máy chịu nặng, mà khoang chứa hàng được lắp xẻng xúc tuyết chỉ có hai trong ba.

"Vereesa, Luna, lại nhờ các ngươi đi một chuyến nữa nha."

Tông Thận nói với Vereesa ở bên cạnh, để nàng lái một người máy chịu nặng đi đón người.

Còn về phía bên Doris, hôm nay các nàng vẫn sẽ hành động riêng nên không cần tụ họp với Tông Thận.

Vereesa nghe vậy hơi gật đầu, nàng đội mũ trùm lên để ngăn cản cái thổi của gió.

Hai bên mặt để hai lọn tóc, tung bay theo gió.

Nó khiến nàng trông càng hiên ngang hơn, Vereesa là phong hành giả nên nàng cũng không có gì là không thích ứng được với hoàn cảnh có gió mạnh, đôi mắt của nàng vẫn sáng ngời như thế, động tác vẫn mạnh mẽ như thường.

Luna sờ đầu báo đen và bước nhanh đi về phía người máy chịu nặng.

Những người máy chịu nặng này do nặng nên mỗi lần lấy chúng ra đều sẽ đè lún cả tuyết đọng.

Tuyết đọng ở một bên cao tới mức gần như là muốn ngập bánh xích và ngang bằng với ghế lái.

Đủ để thấy tuyết đọng của hôm nay nhiều tới cỡ nào.

Tông Thận nhìn các nàng lái người máy chịu nặng một trước một sau đi về phía khu sinh sống và cung điện ma pháp.

Bánh xích mạnh mẽ quét ngang tuyết đọng, cộng thêm có xẻng xúc tuyết ở phía trước gạt tuyết đọng sang hai bên nữa.

Và thế là mở ra một con đường rộng lớn ở trên nền tuyết đọng.

Loại tuyết đọng dày thế này gần như là đã cản lại việc ra ngoài của phần lớn lãnh chúa.

Tầng trên là tuyết đọng, tầng dưới là băng cứng, dù là chiến mã bình thường hay là thú cưỡi thì đều rất khó đi ở trong tình hình như thế.

Trừ phi là người có được người máy ma năng cỡ lớn giống Tông Thận, hoặc là tọa kỵ bay, thú cưỡi trên băng nguyên và một vài thú cưỡi cỡ lớn. Nếu không chỉ dựa vào hai cái đùi hoặc là thủ đoạn thông thường thì đi được trăm mét ở trong môi trường này cũng là hi vọng xa vời.

Chờ chừng hơn mười phút, Luna và Vereesa mỗi người lái một xe chiến sĩ trở về khu trung tâm.

Nhân lúc đứng không có việc gì làm này, Tông Thận thu một đợt nước suối Nguyệt Thần và nước suối Ma Lực, rồi lại rửa sạch, lấy những bình thủy tinh dùng để đựng kia ra và rót nước suối vào.

Sắp xếp xuất chinh của hôm nay cũng không có gì thay đổi, vẫn là đội ngũ ngày hôm qua.

Khi hai người máy chịu nặng dừng hẳn thì chấp sự Thánh Quang Ishia vội vàng nhảy xuống khoang chứa hàng, đi từng bước một trong tuyết đọng, tới bên người Tông Thận.

"Đại nhân!"

Vẻ mặt của nàng có hơi kích động, vội vẫy tay gọi Tông Thận.

Gió khiến giọng nói của nàng lúc có lúc không.

Thấy dáng vẻ này của nàng, Tông Thận chủ động tới đón.

"Ishia ngươi sao rồi?"

Hắn đi tới bên người Ishia, kéo nàng tới trước người, lấy thân mình cản gió rét đang gào thét thay nàng, hỏi lớn.

"Đại nhân… Kỹ năng thánh quang thứ năm của ta ta đã lĩnh ngộ được rồi!"