Đại BOSS Tân Thủ Thôn (Dịch)

Chương 8. Hỗn Độn Càn Nguyên Chung

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Dù sao xuất thân của tất cả mọi người đều nghèo khổ, mỗi ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, tình trạng cơ thể tốt hơn không biết bao nhiêu so với người ở trong trấn.

Cho nên lúc bình thường, Bộ Phàm vẫn sẽ giúp thôn dân đủ loại việc vặt như cũ.

Không ít thôn dân thấy đều không nhịn được sẽ khen một câu hài tử tốt cần cù.

Ngày hôm nay, trong thôn bỗng nhiên truyền tới một tin tức có tính chất bạo tạc.

Đại Ny và Tống Tiểu Xuân nửa năm trước được Thiên Huyền môn thu làm đệ tử trở về thôn.

Tống Tiểu Xuân là nhi tử Tống viên ngoại trong thôn, các thôn dân không dám tới nhà Tống viên ngoại, đều đi đến vây quanh nhà Đại Ny.

Lúc đầu khi bọn hắn nhìn thấy Đại Ny, không ít người đều ngây ngẩn cả người.

Đây là Đại Ny sao?

Sao lại trở nên khác biệt như vậy.

Thời khắc này Đại Ny mặc một bộ bạch y, khuôn mặt trắng nõn như tuyết, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khác biệt như ngày và đêm so với tiểu cô nương khô héo, thân thể gầy còm trước kia.

Nhất là trên người Đại Ny còn tỏa ra một cỗ khí chất không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, trực tiếp khiến không ít thôn dân nhìn mà phát khiếp, ngay cả người nhà Đại Ny cũng có loại cảm giác này.

Đại Ny cũng không ở trong nhà lâu, liền đi ra ngoài.

Các thôn dân dồn dập tránh ra, đợi sau khi Đại Ny đi ra xa, lập tức nghị luận.

"Đại Ny trở nên quá khác biệt rồi, quả thật biến thành người khác."

"Đây còn phải nói sao, ngươi cũng không suy nghĩ một chút đi, Đại Ny đi làm gì, đây chính là đi làm Tiên nhân, những phàm phu tục tử như chúng ta sao có thể so sánh được."

...

Bộ Phàm đương nhiên nghe tin hai người Đại Ny về thôn, nhưng hắn cũng không có cảm giác gì, quan hệ của Đại Ny với hắn cũng chính là quan hệ bình thường, người thuộc cùng một thôn, mà Tống Tiểu Xuân kia thì càng không cần phải nói, coi hắn như tử địch.

Chỉ là điều khiến hắn kinh dị là trở về cùng với hai người Đại Ny còn có người khác, người này ẩn dấu thân hình, không biết giấu kín ở nơi nào, nhưng cỗ khí tức tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia hiển lộ không thể nghi ngờ.

Chắc là Thiên Huyền môn phái tới âm thầm bảo vệ hai người Đại Ny.

Nửa năm này, trong cột hảo hữu vẫn luôn có nhắc nhở tin tức Đại Ny tấn cấp, từ người bình thường tiến giai trở thành một người tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm, cái tốc độ tu luyện kinh khủng này, chỉ cần Thiên Huyền môn không ngốc thì sẽ không để Đại Ny gặp phải nguy hiểm.

So sánh với Đại Ny, Tống Tiểu Xuân không chỉ kém một chút, cho tới bây giờ miễn cưỡng mới tu tới Luyện Khí kỳ tầng hai, hơn nữa đây còn là nhắc nhở hắn mới thăng cấp ở mấy ngày hôm trước.

Nhưng mà Bộ Phàm không đến tìm bọn họ, bọn họ lại tới tìm hắn.

"Thổ lão mạo, thật là để ta phải mất công tìm mà, có phải biết rõ ta tới rồi sợ hãi muốn tìm chỗ trốn hay không." Tống Tiểu Xuân nhếch miệng cười, bộ dáng đặc biệt đắc ý phách lối, dẫn mấy tên chó săn bao vây Bộ Phàm lại.

"Cút đi, đừng làm phiền ta lên núi đốn củi?" Bộ Phàm liếc Tống Tiểu Xuân một cái.

"Hừ, ngươi còn tưởng rằng ta là Tống Tiểu Xuân trước kia sao, hôm nay ta để lời ở chỗ này, không đánh ngươi đến mức gọi ta là tiểu gia thì ta theo họ ngươi!"

Tống Tiểu Xuân hừ lạnh một tiếng, ra dáng ngón tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng nhanh chóng đọc.

"Phốc" một tiếng, bàn tay bỗng nhiên ngưng tụ một đoàn ngọn lửa nhỏ màu vàng.

"Tống gia, không hổ là đệ tử của Tiên nhân!"

Mấy tên chó săn Tống Tiểu Xuân dẫn tới thấy thế, mặt tràn đầy sùng bái.

Nghe được những lời nịnh nọt ở đằng sau, đừng nhắc tới trong lòng Tống Tiểu Xuân đắc ý như thế nào, cái cằm kia còn hơi nhếch lên: "Thổ lão mạo, sợ hãi chưa, đây chính là tiên thuật ta học được ở tiên môn, chỉ cần quỳ gối xuống mặt đất cầu xin tha thứ, đại nhân ta đây đại lượng, tha cho cái mạng nhỏ của ngươi!"

Mắt Bộ Phàm liếc cái ngọn lửa nhỏ kia, lắc đầu.

Chỉ chút lửa này, cũng chỉ đủ châm một điếu thuốc chút thôi.

Quay người đi, cũng chẳng muốn lãng phí thời gian nói bậy gì với hùng hài tử này, cất bước liền muốn đi đến sau núi.

"Đáng ghét!"

Bị người không để ý, lửa giận trong lòng Tống Tiểu Xuân dâng lên: “Đi cho ta!"

"Sưu!"

Chưởng lửa trong lòng bàn tay bỗng nhiên kích xạ về phía sau lưng Bộ Phàm.

Bộ Phàm phát hiện điều bất thường, thân thể hơi nghiêng sang một bên, ngay lập tức một ngọn lửa xẹt qua bên người.

"Cái gì?"

Tống Tiểu Xuân trừng mắt, hắn không nghĩ ra Bộ Phàm có thể tránh thoát một kích của hắn.

"Ngươi muốn chết!"

Bộ Phàm xoay người, sắc mặt cực lạnh.

Nếu như hắn chỉ là phàm nhân bình thường, lấy Hỏa Cầu thuật vừa nãy của Tống Tiểu Xuân đủ khiến hắn mất mạng.

Tống Tiểu Xuân bị giọng nói lạnh lẽo thấu xương của Bộ Phàm dọa đến nhịn không được lùi một bước, nhưng vừa nghĩ tới, lúc này hắn không giống ngày xưa, ngay lập tức lá gan không khỏi lớn hơn mấy phần.

Trong nửa năm ở Thiên Huyền môn, hắn ý thức rõ được sự khác biệt giữa tu tiên giả với phàm nhân, giống như sự khác biệt giữa đại thụ che trời với sâu kiến.

Trước mặt những người phàm tục kia, những người tu tiên như bọn hắn chính là đế vương cao cao tại thượng.

"Ngươi… muốn làm gì, ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta đã là Tiên nhân, ta dùng một chưởng liền có thể đập chết ngươi." Tống Tiểu Xuân hếch thân thể mập mạp kia, lớn lối nói.

"Vậy ta đây nhìn xem ngươi có thể dùng một chưởng chụp chết ta hay không!" Mặt Bộ Phàm không chút thay đổi nói.

Tống Tiểu Xuân nghe xong lời này càng tức giận, tiểu tử này thật sự cho rằng hắn không dám động thủ sao.

"Tống Tiểu Xuân, ngươi muốn làm gì, có phải muốn bắt nạt Bộ Phàm ca hay không, ta nói sư môn có quy định không được động thủ với phàm nhân, có tin hay không sau khi trở về ta sẽ bẩm báo việc này cho sư môn, xem bọn họ xử lý ngươi thế nào!"

Ngay lúc này, một giọng nữ dễ nghe truyền đến, rất nhanh một bóng người kiều gầy chạy vội tới, Đại Ny nhìn về phía Tống Tiểu Xuân, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lạnh lùng nói.

"Đây là chuyện của nam tử hán bọn ta, Bộ Phàm, ngươi sẽ không chỉ biết trốn ở sau lưng nữ nhân chứ, nếu như vậy ta thật sự rất coi thường, là nam tử hán chúng ta thì đơn đấu!" Bây giờ Tống Tiểu Xuân có chút e ngại Đại Ny, nhưng linh quang đầu óc đột nhiên lóe lên, cái cằm khẽ nhếch kiêu căng nói.