Đại BOSS Tân Thủ Thôn (Dịch)

Chương 1023. Tiểu Phúc Bảo

Chương trước

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Người được gọi là gì đâu có liên quan tới Tiểu Hỉ Bảo?" Tiểu Mãn hơi nhíu mày.

"Rất có liên quan!" Bộ Phàm chân thành nói.

"Được, vậy trước kia người được người trong thôn gọi là gì?" Tiểu Mãn tức mà bật cười.

"Phúc khí thôn trưởng! Ta nghĩ phúc khí của Tiểu Hỉ Bảo phần nào được di truyền từ ta!" Bộ Phàm tự tin cười.

Tiểu Mãn sửng sốt một chút lại tức giận nói: "Người bớt thiếp vàng lên mặt mình đi, người nói phúc khí của Tiểu Hỉ Bảo được di truyền từ người, thế Tiểu Hoan Bảo thì nói như thế nào?"

"Tiểu Hoan Bảo!" Bộ Phàm im lặng một lát, mới nói: "Đại khái là ngoài ý muốn!"

Tiểu Hoan Bảo: ". . ."

. . .

Cùng lúc đó.

Bởi vì lúc nãy, bầu trời như sắp đổ mưa to khiến cư dân tiểu trấn hoang mang rối loạn vội vàng đi thu thập y phục đang phơi nắng.

Nhưng đột nhiên bầu trời lại quang đãng, ngàn dặm không mây, khiến cho mọi người có chút không kịp phản ứng, cứ sững sờ đứng tại chỗ.

“Sao thời tiết hôm nay lại quanh co vòng vèo như thế, vừa rồi còn cho rằng muốn đổ mưa to, sao trong chốc lát lại có mặt trời rồi?"

"Các ngươi nói chuyện này có liên quan gì tới nhà trấn trưởng hay không? Hôm nay ta đã nhìn thấy Tống Bà Bà và hai nhi tức vội vội vàng vàng đến nhà trấn trưởng, nói là đi đỡ đẻ cho phu nhân trấn trưởng!"

"Không phải đã rất nhiều năm rồi Tống Bà Bà không đỡ đẻ cho ai sao?"

"Ngươi cũng không nhìn xem người mà Tống Bà Bà chuẩn bị đi đỡ đẻ là ai!"

"Cũng đúng, từ từ, suýt chút nữa đã bị người dẫn đi lạc đề rồi, ngươi nói xem, vì sao ông trời không mưa lại có liên quan tới nhà trấn trưởng?"

"Vừa trôi qua vài năm mà ngươi đã quên rồi sao? Năm đó ở thời điểm nạn hạn hán ập tới, Tiểu Hoan Bảo, Tiểu Hỉ Bảo nhà trấn trưởng vừa ra sinh, trời đã mưa to xuống, nói không chừng lần này cũng như vậy đó!"

Vốn dĩ đám cư dân tiểu trấn cũng không quá chú ý tới chuyện trời đang chuẩn bị đổ mưa lại ngừng nhưng cũng không biết như thế nào .

Theo câu chuyện này liên tục lan truyền ra, bỗng nhiên cả đám người đều không hẹn mà cùng gắn chuyện trời ngừng mưa này lên nhà Bộ Phàm.

Dù sao, hôm nay cũng là ngày phu nhân trấn trưởng sinh con.

Mà ông trời vốn đang muốn đổ mưa to lại đột nhiên trời trong nắng ấm, chuyện này quá mức trùng hợp rồi!

Không thể không khiến người ta hoài nghi.

Ngay tức khắc, trong tiểu trấn lại bàn tán xôn xao.

Mà giờ phút này người một nhà đương sự Bộ Phàm đang ở bên ngoài phòng lo lắng cùng đợi.

"Oa! Oa! Oa! Oa!"

Đột nhiên, trong phòng truyền đến một tràng tiếng hài nhi khóc lóc nỉ non.

Tim Bộ Phàm đập dồn dập, chỉ hận không thể lập tức vọt vào trong phòng nhưng lý trí nói cho hắn biết không thể làm như vậy.

"Phụ thân, đại tỷ tỷ, ca ca, mẫu thân sinh rồi, tiểu muội muội ra rồi!"

Tiểu Hỉ Bảo vui vẻ đến nhảy cẫng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hoan Bảo cũng lộ ra một nụ cười, ngay cả Tiểu Mãn luôn luôn bất cẩu ngôn tiếu (nghiêm túc, ít nói cười) khóe miệng cũng hơi hơi cong lên.

"Ken két!" Bỗng nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra.

Một lão phụ nhân có mái tóc hoa râm đầy mặt tươi cười, ôm một hài nhi đi ra.

"Chúc mừng trấn trưởng có thêm thiên kim!"

Lão phụ nhân này là bà đỡ già nổi danh trong tiểu trấn, được người trong tiểu trấn gọi là Tống Bà Bà.

Bởi vì tuổi đã lớn, vài năm gần đây Tống Bà Bà không hề đỡ đẻ cho ai, mà truyền tay nghề đỡ đẻ cho hai nhi tức nhà mình.

Vốn dĩ Bộ Phàm chỉ muốn nhi tức của Tống Bà Bà đi tới đây hỗ trợ đỡ đẻ.

Nhưng có nói gì Tống Bà Bà cũng muốn tự mình đi tới đỡ đẻ, Bộ Phàm không lay chuyển được Tống Bà Bà, chỉ có thể mặc Tống Bà Bà đi tới.

Lại nói tiếp.

Năm đó Tiểu Mãn, Tiểu Hoan Bảo, Tiểu Hỉ Bảo sinh ra cũng nhờ bàn tay của Tống Bà Bà.

Bốn người phụ thân nữ nhi phụ tử nhà Bộ Phàm vội vàng bước lên phía trước.

"Ta muốn xem, ta muốn xem!" Tiểu Hỉ Bảo nhô đầu ra.

Tống Bà Bà cười hiền lành, hạ thấp hài nhi trên tay xuống.

"Muội muội thật là đáng yêu!" Đôi mắt to của Tiểu Hỉ Bảo lấp lánh sáng ngời, đặc biệt vui sướng nói.

"Đúng vậy, lão nãi nãi ta đã đỡ đẻ cho người ta nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy một hài nhi đáng yêu như vậy!"

Tống Bà Bà nhìn nhìn hài như trong lòng, hài nhi ấy có đôi mắt nho nhỏ, khép thành một đường, giống như đang ngủ say nhưng da thịt trắng noản, ngũ quan đặc biệt tinh xảo đáng yêu.

"Khi ta còn nhỏ có đáng yêu như vậy không?" Tiểu Hỉ Bảo chớp đôi mắt to, hỏi.

"Thời điểm Tiểu Hỉ Bảo mới ra sinh cũng đặc biệt xinh đẹp!" Tống Bà Bà cười hiền hòa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo lập tức cười đến là vui vẻ.

Tiểu Mãn đứng bên cạnh không tỏ ý kiến.

Năm đó khi Tiểu Hoan Bảo và Tiểu Hỉ Bảo cùng được sinh ra, làn da cả hai đầy những nếp nhăn, không có được đáng yêu như khi Tiểu Phúc Bảo sinh ra đâu.

Đúng rồi, tiểu muội nhà nàng ấy tên là Tiểu Phúc Bảo.

Chương trước