Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 20. Không phụ cái đầu thiếu niên trên cổ (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tô Dịch cười cười.

Hư vinh mà thôi, bệnh chung của người thiếu niên, chưa nói tới quá ác liệt.

Lúc này, ánh mắt Niếp Đằng đột nhiên nhìn qua.

Hắn trước đó quả thực chưa nghe được Văn Linh Tuyết nói gì đối với Tô Dịch.

Nhưng lại thấy được hành động vô cùng thân thiết bờ môi hồng của Văn Linh Tuyết ghé vào bên tai Tô Dịch nói nhỏ!

Điều này làm nụ cười của hắn cứng ngắc, trong lòng không khống chế được dâng lên một sự đố kị, hận không thể đứng dậy đánh tơi bời Tô Dịch một trận, để gã lập tức biến mất từ trước mắt.

Cố tự kiềm chế sự ghen ghét trong lòng, Niếp Đằng ra vẻ giọng điệu thoải mái, tò mò mở miệng:

“Tô Dịch, ngươi là tỷ phu của Văn Tuyết, lần này cũng tham gia tụ hội này, không biết lần này ngươi tặng quà gì cho Văn Tuyết?”

Bên môi Tô Dịch lặng yên nổi lên một tia độ cong như có như không.

Hắn là nhân vật cỡ nào, liếc một cái liền nhìn ra, tiểu tử này lòng có oán giận, rõ ràng là chuẩn bị lấy mình để gây chuyện!

Quả nhiên, ánh mắt người khác đang ngồi đều nhìn tới, vẻ mặt khác nhau, đại khái đều đoán ra, Niếp Đằng ôm tâm tư so sánh.

Thậm chí rất có thể sẽ mượn cơ hội này, khiến Tô Dịch khó xử.

Suy nghĩ một phen cũng đúng, một người ở rể, có tư cách gì ngồi cùng một chỗ với bọn họ những người này?

Tự rước lấy nhục cũng không tự biết!

“Niếp Đằng này thật sự là làm người ta chán ghét mà!”

Văn Linh Tuyết có chút tức giận, nàng sớm rõ Tô Dịch cũng thiếu chút nữa quên sinh nhật mình, đâu có thể nào chuẩn bị quà?

Nhưng, Niếp Đằng lại cứ phải bóc vào khuyết điểm người khác!

Chẳng qua, không đợi Văn Linh Tuyết mở miệng, Tô Dịch đã mang theo ý áy náy nói:

“Ta lần này thiếu chút nữa quên sinh nhật Linh Tuyết, cho nên chưa kịp chuẩn bị quà trước, nhưng chờ tối nay về nhà, sẽ đi bù lại.”

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Văn Linh Tuyết.

Bởi vì đoạn lời này, vốn là nói cho Văn Linh Tuyết, người khác nghĩ như thế nào, hắn căn bản không thèm để ý.

Văn Linh Tuyết ngẩn ngơ, khẽ mím bờ môi hồng, trong lòng dâng lên sự vui mừng nói không nên lời, tỷ phu hắn... Vẫn là rất để ý sinh nhật của ta!

Ừm, hắn chẳng qua là bận quá, mới nhất thời sơ sẩy mà thôi.

Nghĩ như thế, trong ánh mắt, khóe môi của nàng đều có ý cười đang dần dần khuếch tán.

“Thì ra không chuẩn bị quà à...”

Mà lúc này, Niếp Đằng bụng đầy đố kị rốt cuộc có cơ hội phát tiết, lại nhịn không được nói móc, “Thiệt thòi cho Linh Tuyết đối với ngươi tỷ phu ở rể này tốt như vậy, nào ngờ, ngươi ngay cả sinh nhật của nàng cũng đã quên!”

Thiếu nữ khác ở đây cũng đều lắc đầu không thôi.

Tô Dịch này, quả thực là bùn nhão không đắp được tường.

Nhưng suy nghĩ trái lại một phen, hắn một người ở rể tại Văn gia ăn bám vợ mà thôi, dù lấy ra được quà lại như thế nào?

Nhất định xa xa không thể so sánh với “Tử Loan Ngọc Trâm” của Niếp Đằng sư huynh!

Thật không biết Văn Linh Tuyết vì sao sẽ để ý hắn tỷ phu ở rể này như vậy...

Không ít cô gái đối với điều này đều cảm thấy rất khó hiểu, trong lòng cũng càng thêm khinh rẻ Tô Dịch.

Nhìn thấy tất cả ở trong mắt, trong lòng Niếp Đằng cuối cùng thoải mái hơn rất nhiều, đang cân nhắc nên rèn sắt khi còn nóng, đá cho Tô Dịch mấy cước nữa hay không, đột nhiên ——

Phành!

Cửa nhã gian đóng chặt bị người ta đẩy mạnh ra.

Tiếng đẩy cửa rất lớn, cũng rất thô bạo.

Mọi người trong nhã gian đều nhíu mày.

Đây là lầu Tụ Tiên,

Tửu lâu số một thành Quảng Lăng!

Ai to gan như vậy, không cần đánh tiếng đã xông vào?

Quả thực càn rỡ!

Theo bản năng, ánh mắt mọi người đều nhìn qua.

Khi nhìn thấy bộ dáng người tới, mọi người bao gồm Văn Linh Tuyết, Niếp Đằng ở trong sắc mặt đều hơi thay đổi.

Kẻ này sao lại đến đây?

“Ta từng nghe nói Linh Tuyết ở nơi này sinh nhật, cho nên sẽ không mời tự đến. Ha ha ha, chưa dọa các vị chứ?”

Người đến là thiếu niên, mặc áo bào hoa, tóc dài để xõa, dung mạo anh tuấn, cả người nồng đậm mùi rượu, nụ cười trên mặt tùy ý ngông nghênh.

Hoàng Càn Tuấn!

Con cháu đích hệ Hoàng thị một trong ba đại tông tộc thành Quảng Lăng, cha hắn là đương kim tộc trưởng Hoàng thị Hoàng Vân Xung.

Hoàng Càn Tuấn tính tình kiêu ngạo ngông cuồng, dũng mãnh hiếu chiến, tuy chỉ mười bảy tuổi, trên người sớm đã tràn đầy việc xấu, từng làm không biết bao nhiêu chuyện người người oán trách.

Nhưng ai bảo người ta có phụ thân che chở, hắn hôm nay vẫn sống ổn như cũ, điều này cũng càng tăng thêm sự ương ngạnh kiêu ngạo của hắn.

Khi nhận ra người tới là Hoàng Càn Tuấn, một ít cô gái trong nhã gian vốn tức giận, tất cả đều câm như hến, trên khuôn mặt hiện lên một chút hoảng hốt.

Các nàng đã sớm nghe nói ác danh của tên ăn chơi này.

Dù là Văn Linh Tuyết cùng Niếp Đằng, cũng đều cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.

Ở trong mắt bọn họ đám con em tông tộc lớn này, Hoàng Càn Tuấn chính là một tên ác đồ hoành hành không kiêng kỵ, bá đạo vô cùng, không có ai muốn làm bạn với hắn, sợ tránh còn không kịp.

Không khí của nhã gian cũng lập tức trở nên cực kỳ áp lực.

Chỉ có mình Tô Dịch lạnh nhạt như cũ, hắn không nhận ra Hoàng Càn Tuấn, nhưng cũng nhìn ra được, bọn Văn Linh Tuyết thân thể căng thẳng, nỗi lòng mơ hồ có chút bối rối.

Rõ ràng cực kiêng kị đối với thiếu niên kiêu ngạo ngang ngược đột nhiên xông vào này.