Kiếm Cốt

Chương 7. Đại Hung (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 7: Đại Hung (2)

Đầu óc xuất hiện ấn tượng loang lổ.

Mười năm trước, Tây Lĩnh tuyết lớn.

Thi thể nhìn thấy lúc cõng Bùi Phiền chạy đi nhanh.

Cảnh tượng thê thảm đủ kiểu đủ loại, tăng nhân, mặc áo đen, áo trắng.

Có hòa thượng của Đại Lôi Âm tự.

Còn có đại bào màu trắng, là người tu hành của Thiên Cung.

Thiên Cung...

Thiên Cung...

Thanh Bạch thành lúc sáng, đám người cưỡi ngựa vào thành, cũng một thân đại bạch bào như vậy.

Một thân đại bạch bào, mấy người phía sau, tất cả đều trầm mặc nghiêm túc, đứng giữa bóng đêm.

Đệ tử Đạo Tông phương xa, ấn rung động, bụi mù tung toé.

Hết thảy âm thanh, dần xa khỏi tai Ninh Dịch.

Không liên quan gì đến hắn.

Người tu hành đến từ Thiên Cung, chầm chậm ngồi xổm người xuống, khẽ mỉm cười nói: "Nếu ta không có đoán sai, 'Tùy Dương châu' của Tuyết Yêu, đang ở trên người ngươi đúng không?"

Ninh Dịch ôm Bùi Phiền, từ từ tỉnh táo lại, bình tĩnh nói: "Ở trên người ta."

Người tu hành của Thiên Cung nheo mắt lại, nghe thấy người sau nói với giọng điệu điềm tĩnh thản nhiên.

"Muốn, thì lấy bạc ra đổi."

Phía sau có người cười ra tiếng.

Hắn không cười, mà nhìn thiếu niên trước mắt.

Thiếu niên bình tĩnh nhìn thẳng hắn.

Ninh Dịch giờ khắc này đã xoay người, đối mặt với nam nhân đại bạch bào, hơn một nửa thân thể che chở Bùi Phiền, một tay sờ về phía sáo xương lặng yên không tiếng động.

Ninh Dịch hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Một ngàn lượng."

Người tu hành của Thiên Cung thu lại nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng: "Một ngàn lượng, ngươi đánh giá quá thấp giá trị của nó rồi."

Ninh Dịch duỗi ra hai ngón tay, bình tĩnh nói: "Vậy thì hai ngàn lượng."

Người tu hành của Thiên Cung nhẹ nhàng nói: "Nếu như ta có bạc, ta có thể đưa cho ngươi một vạn lượng."

Ấn đường Ninh Dịch truyền đến cảm giác chèn ép tương đối nặng nề.

"Đáng tiếc ta không có bạc, ta cũng sẽ không đưa bạc cho ngươi."

Hắn khép lại hai ngón tay giữa và trỏ, chầm chậm ấn về phía ấn đường của Ninh Dịch, ngữ khí càng hờ hững.

"Giun dế phàm tục, sao dám cò kè mặc cả với ta?"

Tùy Dương châu ở giới thế tục, chỉ đến Dương Châu tu hành mấy năm, mấy chục năm dưỡng ra, dương khí cường thịnh, phàm nhân mang theo bên người sẽ có thể tăng cường dương thọ.

Tùy Dương châu ở giới tu hành, là bảo vật có thể gặp không thể cầu.

Chí ít cần trăm năm mới có thể dựng dục ra, vậy nên có thể lọt vào pháp nhãn của Thánh sơn, chí ít cũng là yêu châu trăm năm.

Khóe môi người tu hành áo bào trắng hơi vểnh lên, thương thế hắn không nhẹ, đêm qua đám người Thiên Cung và con Tuyết Yêu kia triền đấu không có kết quả, con đại yêu đó đạo hạnh ít nhất năm trăm năm, Dương Châu ngưng kết ra, có thể giúp bản thân phá tan một đại cảnh giới.

Yêu Tộc tu hành, thôn phệ ánh sao hệt như Nhân Tộc, nhưng nguyện ý ngưng kết ra Dương Châu tu hành, chỉ là số cực ít.

Cho dù là chiến trường chém giết giữa biển treo ngược bắc cảnh và Yêu Tộc cũng hiếm thấy ngưng tụ ra loại yêu vật bảo châu này.

Cảm giác áp bách mãnh liệt càng ngày càng mạnh.

Càng ngày càng gần.

Ninh Dịch trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm ngón tay đó.

Cuối cùng... không thể né tránh, điểm vào ấn đường mình.

Cảm giác vỏn vẹn trong nháy mắt.

Người tu hành dẫn đầu Thiên Cung ngẩn ra: "Tùy Dương châu đâu?"

Ninh Dịch cười lên, giọng khàn khàn: "Ngươi đoán xem."

Gương mặt tuấn tú lập tức nảy sinh lệ khí, rống giận từng chữ từng câu: "Ngươi lại dám bóp nát Tùy Dương châu quý giá như vậy!"

Nam nhân trẻ tuổi khoác đại bạch bào đột nhiên đứng lên, hai mắt hầu như phun ra lửa.

Bản thân suất lĩnh nhân mã Thiên Cung, trắng đêm chạy tới, mạo hiểm cấm kỵ thiên đại đi tới mảnh nghĩa địa này, đánh tới đánh lui với con Tuyết Yêu kia, bị trọng thương, lúc nào cũng đề phòng mấy đại Thánh sơn đánh lén.

Đám người Tiểu Khuyết Chủ còn chưa kịp đuổi tới.

Nếu giờ khắc này mình lấy được "Tùy Dương châu", trực tiếp bóp nát, phá tan cảnh giới, nuốt tạo hóa này, chiếm được sự coi trọng của mấy vị Khuyết Chủ của Thiên Cung, sẽ vô cùng có khả năng, cuối cùng trở thành nhóm người chói lọi nhất thế hệ trẻ Đại Tùy.

Việc sắp thành lại hỏng.

Tinh Thần bảng ngày sau, tiền đồ tựa như cẩm ngày sau, Niết Bàn Bất Hủ...

Tất cả đều không còn.

"A — "

Hắn chấn động tinh thần, phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng gào khuấy động gió mây. Khoảnh khắc ngay sau đó, nơi xa phóng vèo đến một cái bóng màu đen, đâm vào đại bạch bào của hắn.

Ninh Dịch nhìn cái bóng nhện to lớn đó, nện vào đại bạch bào, đụng ngã liên tiếp mấy người, chân nhện lít nha lít nhít kẹp chặt đầu người kia, tiếng nhai khiến lòng người chua xót vang lên.

Hắn quay đầu nhìn lại.

Trên đất trống trước miếu, bụi mù tán loạn, người tu hành của Đạo Tông, không ngờ không người nào đứng dậy, tay chân nát tứ tán. Cho dù là Đạo Diễn đạo hạnh rõ ràng càng cao hơn một bậc, cũng không còn hơi thở.

Tam Thanh linh Đạo Diễn nắm trong tay, chuyển động leng keng lách cách. Cánh tay bị cắn đứt ngang vai, lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng lăn đến trước mặt Ninh Dịch.

Chỗ của đám người Thiên Cung, truyền đến tiếng kêu gào cực kỳ thê thảm.

Người dẫn đầu, sau khi tinh thần chấn động, đã bị con Tuyết Yêu vồ giết chết. Nhân mã còn lại, không đến mấy hơi thở, cũng đều không còn âm thanh.

Ninh Dịch tách năm ngón tay nắm chặt "Tam Thanh linh" ra, nhặt chuông lên, loạng choà loạng choạng đứng dậy.

Hắn nhìn chằm chằm con Tuyết Yêu đang chậm rãi quay đầu, dùng tám con ngươi đen kịt nhìn mình lom lom trước mặt, miệng đang nhai chậm rãi đầu người tu hành của Thiên Cung, máu đỏ tươi theo kẽ răng chảy xuống tí tách.

"Những người tu hành hành... đều chết hết rồi à."

Thiếu niên giơ cánh tay lên, lau miệng, sắc mặt thê thảm, máu tươi từ cánh tay hội tụ, tí tách nhỏ trên mặt đất.

Có người ở sau lưng hắn nhẹ nhàng kéo một góc y phục.

Ninh Dịch không quay đầu lại nhìn khuôn mặt của nha đầu, mà ôn nhu nói: "Đừng sợ, ca ở đây."

Thiếu niên cười cười, vẻ mặt kiên quyết.

Tay trái của hắn siết chặt sáo xương, tay phải

cầm Tam Thanh linh, ngẩng đầu, trợn mắt trừng trừng.

"Đến đây!"