Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phương Kính quay đầu hét:

- Còn không qua giúp tôi, nhất định phải đẩy nó vào ngăn chặn con quỷ trong toilet, nếu không con quỷ đó ra đây thì cả bọn đều toi hết, muốn sống phải hy sinh 1 người, ngoài ra không còn cách nào khác.

Lấy đại nghĩa ép người quả nhiên hiệu quả, dưới uy hiếp của lệ quỷ, vì mạng sống, lại đưa thêm cái lý do chính đáng thì chuyện gì mà chẳng làm được.

Lập tức có ba nam sinh xông đến với vẻ mặt hoảng sợ, tóm lấy Dương Nhàn. Bốn đứa cùng dồn sức đẩy cậu, đổi lại là người khác cũng không chống lại được.

Lập tức Dương Nhàn lui về phía sau, rất nhanh đã bị đẩy đến cửa toilet.

  15 phút sau, bàn tay thò ra từ trong bóng tối kia đáp trên vai cậu, đồng thời ngón tay dùng sức, lạnh lẽo mà cứng ngắc ấn lấy cậu.

  Một sức mạnh khủng bố kéo lấy Dương Nhàn lôi vào trong bống tối vô tận của toilet.

  - Dương Nhàn, đi vào cho tôi, lần này cậu chết chắc rồi, kiếp sau học khôn một chút.

Phương Kính không ngừng đẩy mạnh, thét to.

Dương Nhàn phẫn nộ chồng chất, hắn đã cảm thấy cả cái vai đều mất đi tri giác, dường như đã bị cái tay lạnh lẽo trắng nhách kia đè cho nát bấy vậy, đồng thời một luồng hơi lạnh thấu xương bao lấy toàn thân, máu huyết lúc này cơ hồ như bị đông cứng lại.

- Bọn tồi tệ này, học chung một thời mà lại muốn hại chết tôi, nếu đã như vậy bọn cậu cũng đừng mong dễ chịu, có chết, tôi cũng phải kéo mấy đứa cậu làm đệm lót lưng.

  Nói xong, cậu cũng không phản kháng nữa, bàn tay sống chết tóm lấy vai hai đứa bạn học, sức kéo khủng ở sau lưng khiến cho mấy người không ngừng bị kéo vào trong.

  Phương Kính đã phát hiện ra không đúng, vội vàng lùi ra, không để Dương Nhàn tóm lấy.

  - Không, đừng mà, thả tôi ra, Dương Nhàn cậu thả tôi ra.

  - Xin cậu đấy, tôi ko muốn chết mà, cậu đừng túm tôi, cậu túm đứa khác đi.

  Hai đứa bị tóm kia càng thêm sợ hãi, mở miệng khóc lóc xin tha.

  Dương Nhàn cho là mình chết đến nơi rồi, trái lại không có thấy sợ hãi như vậy, cảm giác được xung quanh mình bị bóng tối bao trùm, cậu lạnh lùng nói:

- Bọn cậu đừng kêu nữa, nếu bọn cậu đã muốn hại chết tôi thì tôi cũng muốn bọn cậu cùng tôi chết chung, Phương Kính, cậu đừng đắc ý, nếu như tôi chết có thể biến thành quỷ chắc chắn sẽ không tha cho cậu...

  “Rầm~!”

  Một tiếng vang lớn, cánh tay trắng bệch thu về bóng tối, cửa toilet nháy mắt đóng sầm lại.

  Dương Nhàn, cộng thêm hai học sinh hãm hại cậu cùng biến mất ngay trước mắt.

  Cánh cửa đóng chặt, sau đó không có động tĩnh gì.

  Thấy tình cảnh này Phương Kính mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn nặn ra một chút ý cười.

  Dương Nhàn, cuối cùng thì cậu cũng tiêu rồi.

  - Phương Kính, cậu, đúng là cậu đã hại chết Dương Nhàn, các cậu......

bên cạnh, những người khác thấy cảnh này run rẩy nói.

  Vẻ mặt Phương Kính dữ tợn nói:

- Câm mồn, lúc nãy không có tôi, con quỷ kia mà ra được thì cả bọn đều chết hết, còn ngẩn ra ở đây làm gì, muốn sống mau đi theo tôi, ba người họ không kéo dài được bao nhiêu thời gian, một khi con quỷ giết chết họ sẽ đi ra tiếp, đến lúc đó kẻ chết là chúng ta.

  Nói xong, cậu ta không thêm lời nào nữa, quay đầu đi lên.

  - Phương Kính, sao cậu quay lại?

- Nếu tiếp tục đi xuống thì chỉ có đường chết, ai biết lại gặp phải thứ gì, quay lại có lẽ có thể gặp được Chu Chính, nếu ông ta còn chưa chết có thể sẽ cứu chúng ta.

Phương Kính nói.

Trong lòng cậu ta cũng sợ hãi cực độ.

Bởi vì người chết trong quỷ vực càng nhiều, quỷ vực càng đáng sợ, có lẽ không còn nhiều thời gian để trốn nữa rồi.

….

Lạnh lẽo, tăm tối, cùng với tiếng nước nhỏ tí tách, tí tách, như vòi nước chưa vặn kỹ.

Dương Nhàn cùng với hai học sinh bị cánh tay trắng bệch kia kéo vào trong cái buồng vệ sinh không có chút tia sáng này.

  - Ra ngoài, mau ra khỏi đây.

Đoạn Bằng và Trịnh Phi giãy thoát ra khỏi Dương Nhàn, sợ hãi chồng chất, vội vàng mò tứ tung theo bốn bức tường, ý đồ mở cửa chạy khỏi nơi này.

Bức tường lạnh ngắt loang loang lổ lổ, nhiều chỗ lồi lõm tản ra mùi mục rữa.

Buồng vệ sinh vốn không rộng, bình thường nhắm mắt cũng có thể sờ thấy cánh cửa để rời khỏi rồi nhưng hai đứa mò tứ tung bốn phía nhưng trước mắt chỉ thấy toàn là tường.

Bên trái là tường, bên phải cũng là tường... mò mãi không thấy tận cùng của bức tường chặn trước mặt họ.

Cánh cửa đã biến mất...

- Cửa, cửa đâu? Cửa ở đâu, lúc nãy còn ở chỗ này mà, Trịnh Phi cậu có tìm thấy không?

Đoạn Bằng nói như sắp khóc, giọng run rẩy.

- Chỗ tôi cũng không có.

Trịnh Phi nói với giọng hoảng sợ.

Bọn họ điên cuồng mò mẫm vách tường, lòng bàn tay không bỏ sót một tấc nào, ý đồ tìm ra cái cửa toilet thân thuộc kia.

Nhưng dù bọn họ có mò thế nào cũng không thể tìm ra được cánh cửa ra khỏi nơi này, chỉ có mặt tường lạnh lẽo loang lổ.

Hoặc là nói, ở đây căn bản là không có cánh cửa đó.

Chính trong lúc bọn họ đang tìm cửa để đi khỏi, tình cảnh của Dương Nhàn càng thêm không tốt.

Bởi vì hắn có thể cảm giác thấy cánh tay lạnh lẽo kia cứ tóm lấy vai mình, hơn nữa lúc đầu chỉ có vai mất đi tri giác, giờ thì nguyên cánh tay cũng mất hết cảm giác rồi, theo thời gian trôi qua, chỗ bị mất tri giác càng lúc càng nhiều... nếu như lan ra toàn thân, Dương Nhàn có thể khẳng định mình sẽ thành một thi thể lạnh ngắt.

Toàn thân Dương Nhàn toát mồ hôi lạnh, hắn dùng hết sức lực toàn thân để giãy ra.

Không có tác dụng gì, nơi bị túm lấy kia giống như là đinh sắt đóng lại vậy, không mảy may nhúc nhích.

Dùng hết các kiểu giãy dụa, cũng không có chút tác dụng gì.

- Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?

Lúc này trong đầu chỉ có một ý nghĩ này thôi.

Cuối cùng, có lẽ là chấp nhận thôi.

Ngược lại trong lòng cậu lại không sợ hãi, chỉ nghĩ dù sao mình cũng sắp chết, trước khi chết gọi điện thoại cho người nhà để lại trăn trối cũng tốt.

Dương Nhàn khóe miệng lộ ra cười khổ, chịu đựng cái lạnh và tê dại toàn thân, mò ra cái điện thoại cố gọi điện cho người nhà.

Nhưng khi khi cậu mở điện thoại lên, màn hình vừa sáng, liền hiện ra giao diện của câu chuyện lúc trước cậu xem trong diễn đàn kia.

Chính là trang cuối của câu chuyện, có một file dạng âm thanh đăng trên diễn đàn.

  Lúc Dương Nhàn chợt nhìn thấy file âm thanh kia có hơi sững lại, bỗng dưng liên tưởng đến âm thanh lúc ông lão kia đứng bên ngoài cửa lớp gõ cửa.

  - Đợi, Đợi đã, nếu như ông lão kia đúng là dùng tiếng gõ cửa để giết người, thế thì âm thanh này chắc không chỉ có tác dụng với con người, cũng có tác dụng với quỷ, Chu Chính từng nói, có thể đối phó với quỷ chỉ có quỷ.

Cậu nghĩ đến đây, con ngươi lập tức sáng lên, toát ra mấy phần hy vọng sống sót.

Không hề do dự, lúc này một cánh tay khác của Dương Nhàn vẫn có thể cử động, cậu mở đoại ghi âm kia ra.

  “Cộc, cộc, cộc!”

  Âm thanh gõ cửa trầm muộn lại vang lên, vang vọng trong không gian hắc ám này.

  Nhưng mà chuyện không ngờ tới lại xảy ra.

  Cái tay trắng nhách tóm lấy vai Dương Nhàn kia giống như bị bỏng, nhanh chóng rụt lại, biến mất vào trong bóng tối, cảm giác lạnh lẽo, cứng đờ nhanh chóng rút khỏi thân thể.